Giống như thư ký Lâm đã nói, hắn không hề trở về đây.
Nếu hắn không về đây thì đã đi đâu?
Mộ Sở nghĩ mãi mà không ra.
Cô không bật đèn lên mà chỉ nằm lên chiếc giường hắn từng nằm, nghiêng đầu vùi mặt vào gối.
Qua nhiều năm như thế, trên gối đã không còn hương vị của hắn nữa rồi. Nhưng Tần Mộ Sở lại có ảo giác, dường như trong gối vẫn còn mùi hương quen thuộc, đặc trưng của hắn.
Mộ Sở chẳng thay đồ mà nằm yên như vậy, cô nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
...
Thành phố S.
Ở nhà họ Tô.
- Sở Sở à!!
Ăn tối xong, Trần Ngọc đẩy cửa, bước vào phòng Tần Mộ Sở.
- Mẹ?
Tần Mộ Sở đang rửa mặt trong wc, trông thấy Trần Ngọc bước vào. Cô bèn bước ra với gương mặt đầy bong bóng.
- Có chuyện gì ạ?
Cô vừa mát xa mặt vừa hỏi Trần Ngọc.
Chẳng phải lần trước con bảo mẹ tìm mối xem mắt cho con à? ...Ách, đúng thế ạ. Tần Mộ Sở gật đầu hỏi:
Có rồi ạ? Tất nhiên rồi. Khi nãy có chị họ của họ hàng xa gọi cho mẹ, nói là đã chọn được người thích hợp rồi. Người ta cũng nói điều kiện của cậu ấy cho mẹ rồi, không biết con có hài lòng hay không thôi. Dạ, mẹ cứ nói đi. Mộ Sở vào wc, đứng trước bồn rửa mặt rồi hắt nước ấm bắt đầu rửa mặt.
Cậu ấy là giáo viên cấp ba. Mẹ thấy công việc này cũng khá lắm, ít ra cũng ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696551/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.