Lâu Tư Trầm, anh là tên khốn khiếp!!!
Đồ khốn khiếp!!!
Sao anh lại dám bỏ đi không nói tiếng nào thế hả?
Tuy rằng sau hôm nay, có thể bọn họ sẽ chia ngả đôi đường nhưng ít ra khi cô đi cũng sẽ chào hắn một tiếng. Còn hắn thì sao? Hắn rời khỏi đây trong đêm, thậm chí chẳng nói tiếng nào đã đi rồi! Cứ thế mà bỏ mặc cô một thân một mình trong căn phòng lạnh lẽo, ở đất nước xa lạ này!
- Ngài ấy đi hồi nào thế?
Tần Mộ Sở hỏi quản gia.
Có lẽ là tối qua, nhưng tôi cũng không rõ thời gian cụ thể. Lúc đó tôi đã đi ngủ rồi. Có phải anh ấy không khỏe không? Tần Mộ Sở vội vàng hỏi quản gia về tình trạng của Lâu Tư Trầm.
Cô nghĩ tới chiếc khăn tay nhuốm đầy máu kia, không khỏi rùng mình một cái.
- Chuyện này thì tôi không rõ lắm, cô Tần. Bởi vì tôi không nhìn thấy ngài ấy, những chuyện này đều do thuộc hạ của ngài ấy lo liệu.
Nghe quản gia nói như thế, lòng Mộ Sở thoáng cái lạnh lẽo.
Cô biết có hỏi thêm nữa cũng vô ích mà thôi.
Hắn đã đi rồi...
Tần Mộ Sở không biết rốt cuộc Lâu Tư Trầm đã đi đâu, thậm chí cô cũng không biết hắn có khỏe không nữa.
Mà hết thảy những chuyện liên quan tới hắn, cô đều không biết!
Người đàn ông này giống như một giấc mơ trưa cùa đời cô. Hắn tới hay đi đều chẳng do cô.
- Cô Tần ăn sáng trước đã!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696547/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.