Bây giờ Mộ Sở mới bừng tỉnh, cô cũng không thèm mặc quần áo nữa mà phi thẳng lên giường trùm chăn lại, bọn mình kín mít, chỉ để hở mỗi cái đầu:
- Sao anh vào mà không gõ cửa?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở nóng rực lên.
Hắn nhìn chiếc quần nhỏ của mình từng được cô mặc rồi cởi ra để ở đầu giường.
Mộ Sở chú ý thấy tầm mắt ấy.
Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Thế là cô bèn vươn tay vo chiếc quần nhỏ ấy thành một cụ rồi nhét vào trong chăn, đầu cũng chui vào chăn luôn, nói lí nha lí nhí:
- Tí nữa em giặt rồi trả anh sau...
Có vẻ Lâu Tư Trầm đồng ý.
Hắn quay người đi ra ngoài.
Tần Mộ Sở nghe thấy tiếng hắn mở cửa ra.
Cô lặng lẽ thò đầu ra thì thấy Lâu Tư Trầm cũng đang ngoảnh lại nhìn mình, vẻ mặt còn có chút trêu tức:
Thì ra em vẫn nhớ hai chữ “xấu hổ” viết thế nào à? ... Mộ Sở muốn quăng cái quần nhỏ trong tay vào mặt hắn luôn!
- Ăn cơm.
Lâu Tư Trầm bỏ lại hai chữ rồi đi thẳng ra cửa.
Mộ Sở thay quần áo xuống lầu, không ngờ dưới lầu đã có thêm mấy người.
Lâu Tư Trầm đang ngồi trên sofa đơn ở phòng khách độc báo, Lục Ngạn Diễm nằm bò trên salon, Tiết Bỉnh và Lý Vi An đứng một bên chờ mệnh lệnh.
- Thiếu phu nhân.
Tiết Bỉnh là người đầu tiên nhận ra Mộ Sở đã xuống lầu.
- Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696527/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.