- ..... Mẹ ơi!
Cậu bé dè dặt gọi thử một tiếng, giọng nói rất nhẹ, mắc cỡ không chịu được, khi giọng nói cất lên, đồng thời nước mắt nó chảy ra từ khóe mắt.
Thời khắc đó, nghe giọng nói trẻ con của cậu bé, xấu hổ nhưng tràn đầy kỳ vọng gọi một tiếng “mẹ ơi”, Mộ Sở không ngờ cô cũng cảm động đến muốn khóc.
- Sau nay con cũng là bảo bối nhỏ bé của mẹ.
Mộ Sở hôn lên trán của Nhật Lâm.
Tiểu Nhật Lâm vui mừng khôn xiết:
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi –-- Nghe! Nghe! Nghe! Tiểu Nhật Lâm không ngừng gọi mẹ, Mộ Sở cũng phối hợp nó, không ngừng trả lời.
Tiểu Nhật Lâm vui đến mức cười “khanh khách” trong lòng cô, cái đầu nhỏ tựa lên cánh tay cô, nói rằng:
Mẹ ơi, có phải sau này mẹ sẽ ở cùng nhà với con, không về nữa đúng không? Ơ.... Câu hỏi này, có chút độ khó nha!
Không bao lâu nữa mẹ phải về nước rồi. Hả? Cậu bé khi nãy còn đang vui vẻ, bỗng chốc khuôn mặt buồn rười rượi:
Nhật Lâm vừa mới có mẹ.... Con có thể vể nước tìm mẹ chơi với con mà. Tiểu Nhật Lâm chề môi:
- Ba sẽ về nước sao ạ?
Cái này, Mộ Sở thật sự không biết.
Cô kéo Nhật Lâm nhỏ bé vào lòng ôm thật chặt, vỗ nhẹ lên lưng nó an ủi:
- Không sao, cho dù ba con không đến tìm mẹ, mẹ cũng sẽ tìm đủ mọi cách để đến đây thăm con, được không nào?
Tiểu Nhật Lâm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696496/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.