Chương trước
Chương sau
Tần Mộ Sở vội vàng rút khăn tắm rồi bọc kỹ mình lại sau đó mới tất tả bước nhanh ra ngoài.

Đến tận lúc này cô mới thật sự tỉnh táo.

Trong tầm mắt là một phòng bề bộn.

Trên đất ngập tràn đầu mẩu thuốc lá và vỏ chai rượu.

Sao cô có thể biến nơi hắn từng ở trở thành thế này chứ? Đúng là không thể tha thứ được!

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!!

Bên ngoài cái đuôi nhỏ của cô vẫn không ngừng đập cửa.

Tần Mộ Sở không nán lại nữa, cô bước vội ra.

Thư ký Lâm đang dắt Đuôi Nhỏ của cô đứng ngoài cửa, vừa thấy cô đi ra con bé đã mừng rỡ nhào tới:

- Mẹ ơi!

Thấy Tần Mộ Sở thế này thư ký Lâm cũng phải giật mình.

Người cô ướt sũng, mặt mũi thì tái nhợt cả đi, đến đôi môi cũng không còn chút hồng hào nào, hai mắt trũng sâu, bên trong đỏ vằn lên, nhìn qua cực kỳ đáng sợ nhưng cũng khiến người khác xót xa.

Thiếu phu nhân, cô... Tôi đang tắm, chưa xong thì đã thấy hai người gõ cửa. Tần Mộ Sở gượng gạo che giấu.

Không biết thư ký Lâm có tin hay không, nhưng cô chỉ nói:

Lão gia bảo tôi đưa bé Đuôi Nhỏ tới đây với cô... Ừ. Cô cười rộ lên,chỉ là nụ cười kia vô cùng bi thương.

Thư ký Lâm lại nhìn qua tình cảnh bên trong.

Đập vào mắt cô là một phòng bừa bộn đến khó tin, thấy tầm mắt cô nên Tần Mộ Sở tỏ ra áy náy:

Ngại quá, tôi sẽ dọn ngay đây. Thiếu phu nhân đừng lo, để tôi gọi nhân viên phục vụ tới dọn phòng cho. Không cần đâu. Cô vội vã từ chối, lông mi rũ xuống che đi đôi mắt đã mất đi ánh sáng, rồi mới khẽ nói:

- Đồ của Tư Trầm, tôi... không nỡ để người khác chạm vào, cứ để tôi tự làm đi.

Một câu thôi đã khiến khoang mũi thư ký Lâm cay xè, hốc mắt cô nóng lên, suýt nữa thì không kìm được nước mắt.

Thư ký Lâm cũng không ép cô mà chỉ nghẹn ngào bảo:

- Tôi cho người mang thức ăn lên cho thiếu phu nhân và Đuôi Nhỏ nhé! Đã mấy hôm cô không ăn gì rồi...

Tần Mộ Sở nhìn đứa trẻ vẫn im lặng trong lòng mình, gật đầu đồng ý:

Cảm ơn cô. Không có gì đâu. Nói xong thư ký Lâm chào cô rồi xuống dưới.

- Mẹ ơi, sao mới mấy hôm mà mẹ gầy thế này...

Cô nhóc vẫn rúc vào lòng Tần Mộ Sở lúc này mới ngẩng lên hỏi cô.

Đến giờ Đuôi Nhỏ vẫn không biết ba mình đã qua đời, dù con bé không hiểu nhưng Tần Mộ Sở cũng không dám nói cho nó biết.

- Nào, cục cưng của mẹ. Con tránh ra một chút, người mẹ vẫn còn ướt! Cẩn thận không lại ướt cả con bây giờ.

Tần Mộ Sở ngồi xổm xuống rồi thả Đuôi Nhỏ đang ôm mình ra.

Cô lấy khăn tắm lau qua khuôn mặt bị ướt của con bé, đột nhiên giờ mới phát hiện ra ngũ quan của con bé có chút giống ba nó.

Trước giờ cô vẫn nghĩ con bé giống mình hơn, giờ lại từ khuôn mặt con nhận ra được bóng dáng của Lâu Tư Trầm khiến lòng cô vô cùng vui vẻ.

Cô cúi đầu, nghẹn ngào đặt một nụ hôn lên trán con gái:

- Sau này mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt...

Sẽ cho con bé cả phần yêu thương lẽ ra là của cha nó!

Giọng Tần Mộ Sở rõ ràng còn mang theo tiếng khóc.

- Mẹ ơi, mẹ khóc à...

Cô nhóc kia thấy mẹ mình rơi lệ thì vội dùng đôi tay mũm mĩm lau cho cô:

Mẹ đừng khóc, mẹ khóc thì lòng Đuôi Nhỏ cũng đau lắm... Mẹ không khóc, không khóc đâu. Tần Mộ Sở vội lau nước mắt.

Lúc này Đuôi Nhỏ mới nở nụ cười:

- Vậy mới ngoan chứ.

Tần Mộ Sở cũng bất giác cười theo con gái.

Trẻ con đúng là thiên sứ trời ban, bất kể là ở đâu, hay lúc nào, chỉ cần nơi có con bé thì sẽ có ánh mặt trời chiếu rọi...

- Wow! Sở Sở này, sao mẹ làm bừa hết ra phòng ba vậy?

Con nhóc giật mình hét lên, rồi còn dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cô.

Tần Mộ Sở ngượng ngùng gật đầu:

Xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ dọn ngay đây. Vâng, để Đuôi Nhỏ làm cùng mẹ nhé! Ừ. Cái đuôi nhỏ lại ngắm mẹ mình một lượt từ trên xuống dưới rồi nhăn đôi mày bé xíu:

Mẹ ơi, mẹ đi thay quần áo trước đi, cứ thế này sẽ cảm mất. Ừ! Tần Mộ Sở thấy bản thân làm sàn nhà ướt một mảnh thì không nói nhiều mà lập tức vào phòng ngủ tìm một bộ đồ để thay.

Còn nhớ lần đầu tiên theo Lâu Tư Trầm vào phòng này tóc cô cũng ướt sũng như thế, hắn còn nghiêm túc dặn dò cô phải sấy khô tóc vì nước trên tóc ướt sẽ làm hỏng sàn phòng hắn.

Tần Mộ Sở bật cười.

Giờ nghĩ lại mới thấy sao hắn có thể chỉ vì tiếc cái sàn này được chứ? Rõ ràng lo cô sẽ bị cảm nhưng lại ngại ngùng không nói ra lời thôi...

Hắn đúng là một người đàn ông muộn tao mà!

Trong gương, đuôi mắt Tần Mộ Sở cong vút lên.

Chỉ là trong đôi mắt đó đã ngập đầy hơi nước.

Cô nhớ hắn, không một giây phút nào không nhớ...

- Mẹ ơi, mẹ chưa xong à?

Bên ngoài truyền tới tiếng hỏi của Đuôi Nhỏ, Tần Mộ Sở vội đáp:

- Đây, xong ngay đây!

Lúc cô thay xong quần áo ra ngoài thì đã thấy con gái đang cầm một túi đựng rác rồi ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhặt từng vỏ chai rượu lên. Thấy cô ra ngoài, nó nhăn mũi hô:

Chỗ này đều là mẹ uống đấy à? ... Tần Mộ Sở không có lời gì để nói.

Im lặng chẳng khác nào thừa nhận.

Cô biết chính mình sai rồi.

Phụ nữ sao có thể uống nhiều rượu thế chứ? ... Tác phong lúc con nhóc này dạy đời cũng rất chuyện nghiệp.

- Chờ ba đi công tác về thấy mẹ thế này chắc chắn sẽ mắng mẹ một trận cho xem!

Lời con bé khiến Tần Mộ Sở ngẩn ra.

Ba đang đi công tác ư?

Hốc mắt cô không nén được lại ướt đẫm.

Có lẽ những lời này là Lâu Trọng Bách nói với con bé!

Đúng thế! Đi công tác! Cứ coi như hắn đi công tác thôi, thật tốt!

Sở Sở? Hả? Nghe thấy tiếng con gái gọi tên mình Tần Mộ Sở mới như bừng tỉnh.

Cái đuôi nhỏ chớp đôi mắt to, nhìn cô khó hiểu:

Sao mẹ lại khóc? Hả? Cô hốt hoảng lau sạch nước mắt rồi nói:

Tại con đấy. Mẹ vừa nghe con bảo ba con về sẽ mắng mẹ một trận là sợ phát khóc rồi... Thế mẹ con mình dọn nhanh đi! Dọn xong ba sẽ không biết đâu, rồi cũng không mắng mẹ nữa! Đúng rồi... Mắt Tần Mộ Sở lại ướt.

Nếu có thể cô chỉ mong hắn có thể mắng chửi mình! Nhưng dù hắn có nói gì thì giờ cô cũng không nghe được nữa...

Cô sợ con gái phát hiện mình khóc nên vội vàng cúi đầu thu dọn rác rưởi trong phòng.

Cái đuôi nhỏ cũng luôn tay luôn chân, giống như sợ khi ba về sẽ mắng mẹ mình thật vậy.

Vất vả cả buổi, cuối cùng căn phòng cũng gọn gàng ngăn nắp như cũ.

Nhìn căn phòng sạch sẽ Tần Mộ Sở mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy áp lực trên lồng ngực như cũng thoáng nhẹ đi một chút.

Cô cúi đầu, cầm lên lọ thủy tinh trên cổ lên rồi khẽ hôn một cái.

Tư Trầm, anh có nhìn thấy không? Em đã dọn phòng anh sạch như cũ rồi đấy.

...

Không lâu sau thì thư ký Lâm đưa cơm tới.

Đã mấy ngày Tần Mộ Sở không ăn gì thế nhưng cô cũng không đói bụng, cuối cùng cô chỉ nếm mấy miếng rồi thôi. Đuôi Nhỏ thì khác, con bé có vẻ ăn rất ngon miệng, hết hai bát cơm đầy mới chịu ngừng đũa.

Tần Mộ Sở thật sự ước ao được như thế.

Làm trẻ con thật tốt, có thể sống vô tư tới mức vô tâm.

Lúc dọn bát đũa thư ký Lâm hỏi cô:

Thiếu phu nhân, sau này... cô tính thế nào? ... Tần Mộ Sở lặng im không nói.

Lâu sau cô mới lắc đầu:

- Tôi không biết.

Thư ký Lâm thở dài rồi bảo:

Khi còn sống thiếu chủ đã chuyển hết bất động sản ngài ấy sở hữu sang tên cô, ngoài ra còn có xe và... Những thứ này lúc trước đều là cô làm giúp anh ấy sao? Vâng. Thế sau này có lẽ vẫn phải làm phiền cô rồi... Cô ấy là người Lâu Tư Trầm tin tưởng, dĩ nhiên cô cũng sẽ tin.

Thư ký Lâm gật đầu đồng ý:

Vâng. Thư ký Lâm này, có thể giữ lại căn phòng này không? Nếu thiếu phu nhân muốn thì đương nhiên là được. Cảm ơn. Tần Mộ Sở nói tiếp:

Cô không cần cho người lên quét dọn đâu, tự tôi sẽ làm. Nhưng căn phòng này lớn thế, một mình cô... Không sao, tôi thích cảm giác được dọn dẹp phòng cho anh ấy. Nghe thế thư ký Lâm chỉ âm thầm thở dài.

Đúng rồi, bên phía trợ lý Tiết thì sao? Họ có ý định gì không? Còn có Lục Tứ nữa, mấy hôm nay không gặp anh ta rồi, có lẽ đều đang lo chuyện hậu sự của Tư Trầm phải không... Vâng. Thư ký Lâm gật đầu:

- Hậu sự của thiếu chủ đều do Lục thiếu gia xử lý, có lẽ vì công việc nhiều quá nên dạo này không có thời gian xuất hiện, còn Tiết Bỉnh... có lẽ anh ta sẽ đi xa một thời gian! Anh ta đã theo thiếu chủ nhiều năm rồi mà...

Hốc mắt Tần Mộ Sở nóng lên, cô không nén được tiếng thở dài:

Ừ! Đi là tốt, đi xa một chút có lẽ sẽ không đau lòng như thế! Thời gian và khoảng cách luôn là thứ tốt... Còn cô thì sao thiếu phu nhân? Thư ký Lâm rất thương cô:

- Đối với cô chẳng lẽ thời gian và khoảng cách không phải thứ tốt sao? Cô tội gì cứ nhốt mình trong căn phòng nhỏ này mãi chứ?

Tần Mộ Sở lắc đầu cười:

- Tôi khác họ, họ chỉ muốn quên đi, còn tôi... lại không nỡ quên.

Vành mắt thư ký Lâm cũng đỏ lên:

- Sao cô cứ phải khổ thế?

Tần Mộ Sở chỉ cười mà không đáp.

Thời gian đúng là thứ tốt, nó sẽ khiến thứ mờ nhạt càng lúc càng mờ đi nhưng những gì sâu nặng thì chỉ ngày một sâu hơn thôi...

Thư ký Lâm cũng không khuyên cô nữa mà thu dọn xong rồi cũng đi ra ngoài.

Đến đêm, Tần Mộ Sở ôm cái đuôi nhỏ của mình lên giường đi ngủ.

Đã ba đêm không chợp mắt, vì có con gái bên cạnh thế nên cuối cùng cô cũng có cảm giác buồn ngủ rồi.

Đuôi Nhỏ lại vẫn chưa ngủ được, con bé chớp mắt, trong bóng đêm lên tiếng hỏi:

Mẹ ơi, ba lên mặt trăng rồi à? Sao con lại hỏi thế? Ông bảo ba đi tới nơi xa lắm, xa lắm ấy, có khi phải rất lâu nữa mới về được! Thế có phải đợi rất lâu sau con mới được nghe ba kể truyện cổ tích không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.