Tần Mộ Sở vội vàng rút khăn tắm rồi bọc kỹ mình lại sau đó mới tất tả bước nhanh ra ngoài.
Đến tận lúc này cô mới thật sự tỉnh táo.
Trong tầm mắt là một phòng bề bộn.
Trên đất ngập tràn đầu mẩu thuốc lá và vỏ chai rượu.
Sao cô có thể biến nơi hắn từng ở trở thành thế này chứ? Đúng là không thể tha thứ được!
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!!
Bên ngoài cái đuôi nhỏ của cô vẫn không ngừng đập cửa.
Tần Mộ Sở không nán lại nữa, cô bước vội ra.
Thư ký Lâm đang dắt Đuôi Nhỏ của cô đứng ngoài cửa, vừa thấy cô đi ra con bé đã mừng rỡ nhào tới:
- Mẹ ơi!
Thấy Tần Mộ Sở thế này thư ký Lâm cũng phải giật mình.
Người cô ướt sũng, mặt mũi thì tái nhợt cả đi, đến đôi môi cũng không còn chút hồng hào nào, hai mắt trũng sâu, bên trong đỏ vằn lên, nhìn qua cực kỳ đáng sợ nhưng cũng khiến người khác xót xa.
Thiếu phu nhân, cô... Tôi đang tắm, chưa xong thì đã thấy hai người gõ cửa. Tần Mộ Sở gượng gạo che giấu.
Không biết thư ký Lâm có tin hay không, nhưng cô chỉ nói:
Lão gia bảo tôi đưa bé Đuôi Nhỏ tới đây với cô... Ừ. Cô cười rộ lên,chỉ là nụ cười kia vô cùng bi thương.
Thư ký Lâm lại nhìn qua tình cảnh bên trong.
Đập vào mắt cô là một phòng bừa bộn đến khó tin, thấy tầm mắt cô nên Tần Mộ Sở tỏ ra áy náy:
Ngại quá, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696423/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.