- Sở Sở, Sở Sở...
Mộ Sở nghe thấy có người bên tai lo lắng gọi tên cô.
- Tư Trầm, Tư Trầm!!
Mộ Sở hét to vài tiếng, bừng tỉnh từ trong mơ. Nhưng đập vào mắt cô lại không phải Lâu Tư Trầm mà là Cố Cẩn Ngôn cùng Tiết Bỉnh sắc mặt nặng nề đứng sau lưng anh.
- Sở Sở, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi...
Cố Cẩn Ngôn đưa tay giúp cô lau mồ hôi lạnh trên trán. Mộ Sở lập tức ngồi dậy từ trên giường, hỏi:
- Lâu Tư Trầm đâu?
Cô xốc chăn xuống giường:
- Còn mẹ tôi nữa...
Nghĩ đến Lý Thiện Xuân nằm trong vũng máu, bàn tay nắm chặt lấy chăn của cô nhẹ run lên, hai gò má trắng bệch:
Mẹ tôi đâu? Mẹ... Thiếu phu nhân, mẹ cô vẫn bình an. Tiết Bỉnh trả lời, âm thanh hơi khàn khàn:
- Tuy mẹ cô trúng đạn nhưng không vào nơi yếu hại, sau khi cứu thương đã qua cơn nguy hiểm rồi.
Mộ Sở nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
- Vậy Lâu Tư Trầm? Lâu Tư Trầm đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.
Mộ Sở nhớ tới cảnh trong mơ vừa nãy, lưng lập tức chảy một tầng mồ hôi lạnh. Tiết Bỉnh mím môi không nói gì, tơ máu nơi đáy mắt đỏ bừng.
- Mang tôi đi gặp Lâu Tư Trầm.
Giọng Mộ Sở chợt khàn đi. Hai tay đang buông thõng bắt đầu không kìm được mà run rẩy.
Sẽ không, sẽ không đâu...
- Mang tôi đi gặp Lâu Tư Trầm!
Tiết Bính rốt cục nâng mắt lên, cặp mắt đỏ bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696418/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.