Hoang đường! Khó tin! Sao có thể như thế được? Sao mẹ em.... sao mẹ em lại có thể là người đứng đầu tổ chức buôn lậu vũ khí quân đội được chứ? Tư Trầm, anh... anh nói đùa với em phải không?
Mộ Sở căn bản không thể nào tin được.
Trong ấn tượng của cô, mẹ cô là một người cực kì nhu nhược, sau này cô biết mẹ mình cũng có mưu mô, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ bà lại lợi hại đến mức này. Những điều trên hồ sơ viết nào phải chuyện mà người bình thường làm nổi chi đâu.
Lâu Tư Trầm biết Tần Mộ Sở khó mà chấp nhận được. Hắn nói tiếp:
Trong tay mẹ em có một phần tài liệu quân sự do thủ lĩnh cũ của họ để lại, tờ bản thảo kia là bản vẽ thiết kế vũ khí sinh hóa kiểu mới. Nếu nó lọt vào tay của quốc gia khác thì hậu quả khôn lường. Cho nên chúng tôi nhất định phải tìm lại nó. Đây là nhiệm vụ mà quốc gia giao phó cho chúng tôi. Ý anh là bản thảo kia đang nằm trong tay mẹ em sao? Lâu Tư Trầm lắc đầu:
Từng là như thế, nhưng bây giờ không phải nữa. Thế thì... Nó ở trong tay em! Ở trong tay em á? Mộ Sở ngơ người một giây, sau đó ngỡ ra, cúi đầu xuống, nhìn vết thương trên bụng mình:
Đây à? Ừ. Sắc mặt của Tần Mộ Sở trắng bệch ra. Mãi hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình:
Ý anh là mẹ em nhét bản thảo trong tay vào vết thương của em rồi khâu lại ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696411/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.