Lâu Tý Trầm ôm cô, khóa cô vào lồng ngực, nhẹ nhàng hôn cô, "Từ trước đến giờ em chưa từng có lỗi với tôi, không cho phép em nói lại ba từ kia nữa."
Lâu Tư Trầm nghĩ, có lẽ có một ngày, người nói ra ba chữ này sẽ là bản thân hắn!
Lúc này, điện thoại Mộ Sở lần nữa vang lên.
Vẫn là Lý Thiện Xuân gọi tới.
Mộ Sở vẫn không muốn nghe máy, Lâu Tư Trầm vươn tay giúp cô nhặt điện thoại lên, đưa cho cô, "Nghe máy đi!"
Mộ Sở nghi hoặc nhìn hắn.
Lâu Tư Trầm nói: "Em cũng đã nói, dù sao cũng là mẹ em mà."
Mộ Sở thở dài, do dự một chút sau đó vẫn là nghe điện thoại của Lý Thiện Xuân.
- Sở Sở...
Trong điện thoại, giọng của Lý Thiện Xuân lại trở nên nhẹ nhàng, "Con còn giận mẹ sao?"
Mộ Sở cũng không biết trả lời như thế nào, dứt khoát không lên tiếng.
Tối nay có muốn về nhà ăn cơm không, mẹ sẽ nấu món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất! Không cần. Mộ Sở cuối cùng cũng mở miệng, lạnh lùng từ chối ý tốt kia của bà.
- Vậy khi nào thì con trở về?
Mộ Sở không trả lời, chỉ nói, "Tôi có chút chuyện, sau này hãy nói đi!"
Sau đó, cô cúp điện thoại.
Lâu Tư Trầm nhíu nhíu mày, "Không có ý định trở về sao?"
"Anh không muốn tôi ở lại đây cùng anh sao?" Mộ Sở hỏi lại hắn.
Lâu Tư Trầm cười khẽ một tiếng, kéo cô khóa vào trong ngực, "Ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696393/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.