Chương trước
Chương sau
Tay cầm xiên thịt của Tần Mộ Sở cứng lại.

Lâu Tư Trầm thấy cô mãi không phản ứng thì nhíu mày giục:

- Nhanh lên!

- ...À.

Lúc này cô mới giật mình hiểu ra, đỏ mặt giơ xiên thịt đến gần đôi môi mỏng quyến rũ của hắn.

Lâu Tư Trầm rướn cổ lên, cắn một miếng.

Tần Mộ Sở cứ ngơ ngẩn ngắm hắn, trong lòng cô không khỏi cảm thán, người này đúng là đẹp đến thiên lý bất dung, chỉ là ăn một miếng thịt nướng mà cũng gợi cảm đến thế này.

Cánh môi mỏng bị dính chút màu ớt đỏ, nhẹ nhàng khép lại rồi mở ra khiến người khác không nhịn được mà mơ ước viển vông, trong chớp mắt thậm chí Tần Mộ Sở còn vì thế mà ngây dại.

Đến tận khi bị Lâu Tư Trầm nhắc nhở cô mới giật mình hồi thần:

- Còn định nhìn bao lâu nữa?

Hắn không nhìn cô mà đang chăm chú cúi đầu nướng thịt tiếp.

Nhưng dù không nhìn thẳng thì vẫn cảm giác được tầm mắt cô dừng lại trên mặt mình chưa từng thay đổi.

Tần Mộ Sở bị hắn nói đến mức hai má đỏ bừng, vội vàng xoay đầu sang hướng khác, cô nhỏ giọng giải thích:

- Ai mà chẳng thích cái đẹp...

Lâu Tư Trầm nghiêng đầu, đôi mắt nóng bỏng dừng lại trên khuôn mặt cô, bị hắn nhìn chằm chằm thế này mặt mũi Tần Mộ Sở lại càng đỏ, sắc đỏ lan tràn xuống tận cổ luôn rồi. Đến giờ cô mới giật mình nhớ ra câu “yêu cái đẹp” của mình vừa rồi mập mờ thế nào. Mặt đỏ như sắp rơi máu được rồi, cô ngượng ngùng lên tiếng:

- Bình thường thấy thứ gì xinh đẹp em cũng sẽ nhìn lâu một chút, thấy người đẹp thì đương nhiên cũng không kìm lòng nổi rồi...

Kết quả nói xong câu này cô lại càng hận không thể cắn rớt đầu lưỡi mình đi cho xong.

Cái gì gọi là không kìm lòng được chứ?

Đây đúng là càng vẽ càng đen xì mà!

Trong đôi mắt tối đen của Lâu Tư Trầm lóe lên thứ ánh sáng phức tạp, đôi môi mỏng mím lại, không hề nói một lời. Lúc lâu sau hắn mới thu hồi đường nhìn rồi cúi đầu nướng thịt tiếp.

- ...

Tần Mộ Sở âm thầm thở phào một hơi.

Đến tối, chia lều trại đi ngủ.

Lục Dung Nhan làm ầm lên đòi phải ngủ chung với Tần Mộ Sở, nhưng Lục Ngạn Diễm không chịu ngủ chung với Tiết Bỉnh, đương nhiên Tiết Bỉnh lại càng không thích như thế. Anh ta chẳng thà một mình ngủ ngoài trời chứ đánh chết cũng không muốn ngủ cùng một lều với Lục Ngạn Diễm. Hai người này bát tự không hợp là chuyện Tần Mộ Sở đã biết từ lâu rồi.

Cô không muốn làm họ khó xử nên nói với bạn:

- Dung Nhan, tối cậu ngủ với bác sĩ Lục đi, tớ ngủ với thư ký Lâm được rồi, để cho trợ lý Tiết một mình ngủ một lều, được không?

Riêng Lâu Tư Trầm và Lý San San không được nhắc đến đương nhiên là ngủ cùng một lều.

Lâu Tư Trầm ngồi một bên chỉ im lặng uống trà, với chuyện họ đang bàn hắn không hề cho bất cứ ý kiến nào.

Nói cách khác với chuyện chia người thế này hắn không thấy có gì không ổn hết!

- Được, cứ quyết thế đi!

Lục Ngạn Diễm hoàn toàn đồng ý với đề xuất của Tần Mộ Sở, anh giơ tay choàng qua vai Lục Dung Nhan rồi nói:

- Đi nào, chúng ta về lều chuẩn bị một chút còn đi ngủ nữa!

Mọi người đều tự hướng lều của mình đi đến.

Lâu Tư Trầm cùng Lý San San vào một lều, Tần Mộ Sở nhìn bóng hai người lần lượt vào trong, không biết sao lại thấy trái tim tê rần.

- Thiếu phu nhân vào trong đi! Cũng muộn rồi, chúng ta ngủ sớm thôi!

Thư ký Lâm ở trong lều gọi cô.

- Ừ.

Tần Mộ Sở đáp lại rồi cúi đầu bước vào trong.

Lúc này đã là mười một giờ đêm, Tần Mộ Sở nằm trong lều, nhìn qua đỉnh lều bằng vải bạt cô dường như còn thấy những ngôi sao nhỏ lác đác tỏa sáng trên trời cao.

Mùa xuân đã đến, vạn vật cũng bắt đầu tỉnh giác, trong không khí như có thể ngửi được hương vị của đêm xuân, có mùi cỏ thơm mát, mùi hoa dịu ngọt, còn có tiếng côn trùng râm ran kêu, tiếng suối chảy róc rách. Trong đêm tối âm thanh vạn vật sinh sôi lại khiến bóng tối như được trùm lên một màu sắc an tường khác biệt.

Nhưng thế giới bên ngoài dù có yên tĩnh thế nào cũng không cản được lòng cô mỗi lúc một rối như tơ vò.

Trong đầu cô đều là cảnh tượng trong lều của Lâu Tư Trầm và Lý San San.

Thậm chí cô còn muốn núp ngoài lều của họ để xem thử xem bên trong thế nào.

Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, nếu phải làm thật cô cũng sẽ không đi!

Nhìn trộm ư?

Đây không phải là rảnh quá tự ngược mình sao?

Chuyện xảy ra trong đó chẳng lẽ còn cần cô phải nhìn trộm mới biết được à?

Tần Mộ Sở hít sâu một hơi, chỉ thấy ngực nghèn nghẹn cứ như bị một tảng đá lớn đè lên, hại cô không tài nào thở nổi.

Cô nghiêng người, buộc mình không được nghĩ linh tinh nữa rồi lại ép mình phải ngủ đi.

Lều bên kia.

Lâu Tư Trầm yên tĩnh ngồi khoanh chân bên một bàn cờ gấp, một người tự chơi hai phần.

Lý San San chống cằm nhìn hắn:

- Anh, chơi một mình có gì vui đâu?

- Còn hơn cùng kẻ ngốc chơi!

- ...

Kẻ ngốc? Chế giễu cô là đứa ngu ngốc không hiểu gì về cờ hả!

Lý San San bất mãn nhíu mày:

- Anh này, bình thường anh đều dùng thái độ thế này với phụ nữ hả?

Lâu Tư Trầm thản nhiên liếc cô một cái, im lặng không đáp.

Cô bĩu môi:

- Chán chết! Thảo nào chị dâu không cần anh!

Một tiếng “Bộp —— ” vang lên, quân cờ bằng ngọc đập mạnh xuống bàn cờ, sau đó là giọng nói lạnh đến tê tái truyền tới:

- Xem ra em không muốn về Bắc Kinh rồi nhỉ! Để mai anh đi nói chuyện với dì.

Vừa nghe thế mặt Lý San San đã tái nhợt cả ra, cô vội vàng nhận lỗi:

- Đừng mà anh! Em sai, em sai rồi, thế được không?!

- Sai ở đâu?

Mặt Lâu Tư Trầm vẫn không đổi sắc, cúi đầu chăm chú hạ cờ.

- Sai vì nói chuyện khó nghe!

- Sai vì đầu óc ngu si.

- ...Anh này, đây là sỉ nhục!

Lý San San tức tối phản kháng.

Không phải chỉ là lỡ miệng bảo chị dâu không cần hắn thôi hả, sao lại liên quan đến đầu óc được chứ? Lẽ nào anh của cô cho rằng trên đời này không thể có người phụ nữ không thích hắn chắc? Chậc! Trình độ tự kỷ này đúng là không thể xem thường mà!

Trong lòng Lý San San không ngừng oán giận nhưng lại không dám hé ra nửa lời, chỉ nghe Lâu Tư Trầm lạnh lùng ra lệnh:

- Ngủ đi!

- ...Vâng.

Cô không dám nói gì nữa, vội vàng kéo chăn rồi nghiêng người, nhắm mắt chuẩn đi ngủ.

Bỗng nhiên giống như nhớ ra chuyện gì đó, cô bật dậy:

- Anh này, anh bảo chuyện chúng ta tối nay mà bị papazari chụp được thì phải làm sao đây?

Lâu Tư Trầm lạnh lùng nhếch miệng:

- Thế không phải đúng ý em à?

- ...

- Muốn mượn anh để lăng xê cũng phải có giới hạn.

- Anh đã đồng ý rồi mà! Với lại em lăng xê là chuyện của em, anh có dám nói mình không nhờ em để kích thích chị dâu không? Nếu không phải cố ý để chị ấy thấy thì chuyện đi picnic thế này mà anh cũng tốt bụng dắt theo em ấy hả? Còn có nha, chuyện chia lều ngủ anh dám bảo mình không cố ý không nào? Chẳng lẽ em còn không rõ anh nữa à? Nếu là bình thường anh còn lâu mới chịu ngủ chung lều với em ấy!

- Em biết là được rồi!

- ...Điểm quan trọng không phải là câu cuối!

- Ồn ào nữa thì ra ngoài trời ngủ đi!

- ...

Đây rốt cuộc là kiểu anh họ gì thế này!

Lý San San rúc vào trong chăn, không kìm được lẩm bẩm một câu:

- Anh thiếu phong độ thế này con gái sẽ không thích anh đâu!

Lâu Tư Trầm cũng chẳng để bụng:

- Cũng chẳng cần!

- ...

Người đẹp trai như hắn có phải tính ai cũng xấu thế này không? Đúng là đáng ghét!

...

Tần Mộ Sở thiếp đi lúc nào không biết, nhưng cô ngủ không sâu, trong lúc mơ màng cô cảm giác thư ký Lâm ngồi dậy nên mới hỏi:

- Thư ký Lâm chưa ngủ à?

- Thiếu phu nhân, tôi ra ngoài uống nước...

- ...Ừ.

Thư ký Lâm mở cửa ra ngoài xong Tần Mộ Sở lại mơ màng ngủ tiếp.

Khoảng mấy phút sau tiếng kéo khóa lại vang lên, Tần Mộ Sở tưởng thư ký Lâm về nên hỏi thăm:

- Về rồi đấy à?

Không thấy “thư ký Lâm” đáp lại, cô chỉ có cảm giác chăn bị nhấc lên rồi một lồng ngực mát lạnh áp áp sát vào lưng cô, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô từ phía sau.

Cô giật mình tỉnh giấc.

Rõ ràng đã nhận ra người kia không phải thư ký Lâm, mà là...

Lâu Tư Trầm?!

Người cô cứng đờ ra, định giãy khỏi ngực hắn nhưng lại bị hai tay Lâu Tư Trầm ôm chặt hơn:

- Đừng động đậy!

Thanh âm trầm khàn vang lên từ phía sau, giọng điệu ấm áp êm tai như thể phát ra từ nơi sâu thẳm nào đó.

Trái tim cô đập như nổi trống, thân thể lại càng căng cứng hơn, đến hơi thở cũng như ngừng lại, cả người bị ôm chặt lấy làm cô không dám động đậy dù chỉ một chút.

Lâu Tư Trầm không lên tiếng, Tần Mộ Sở cũng không nói gì.

Không khí trong lều mập mờ một cách quái dị.

Cô thỉ thấy hai má dần nóng lên, rốt cuộc cô vẫn cố lấy dũng khí mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này:

- Anh... Sao anh lại ở đây, thư ký Lâm...

- Tôi bảo cô ấy sang lều kia ngủ rồi.

- ...Thế này, không ổn lắm đâu.

- Có gì mà không ổn chứ?

Lâu Tư Trầm cau mày khó chịu.

- Cô Lý...

Đôi mày tựa như kiếm của Lâu Tư Trầm kẹp chặt lại với nhau:

- Em muốn tôi qua đó ngủ với cô ấy sao?

- ...

Tần Mộ Sở cắn môi không đáp.

Muốn thế ư? Đương nhiên là không rồi! Nhưng mà...

- Cô ấy không phải bạn gái của anh à? Đêm hôm anh lại chạy tới chỗ em thế này...

Nói đến đây cô không biết phải làm gì nữa.

Tay Lâu Tư Trầm càng siết chặt eo Tần Mộ Sở hơn, hắn nhỏ giọng nói thầm bên tai cô:

- Nó là em họ tôi!

- Gì cơ?

Tần Mộ Sở vội quay người lại nhìn hắn:

- Em họ á?

- ...Sao à?

Đuôi lông mày Lâu Tư Trầm khẽ nhếch lên, nhìn cô, sắc mặt lộ rõ ý cười.

- Cô ấy không phải bạn gái anh à?

Tần Mộ Sở hoang mang hỏi lại.

- Tôi có nói nó là bạn gái mình à?

- ...

Đúng là hắn chưa từng nói, nhưng mà...

- Không phải trên báo đều viết thế sao?

- Lăng xe thôi. Nó muốn nổi tiếng tới điên luôn rồi!

- ...

Tần Mộ Sở 囧 rồi.

Có ai chế giễu em họ mình kiểu này không hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.