Mộ Sở cả kinh quay lại nhìn Lâu Tư Trầm sau lưng mình, thì đối diện với một đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Hắn chăm chú nhìn cô rồi hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì? Hả? Mộ Sở bối rối lắc đầu:
Không có gì mà! Sao lại hút thuốc? Sao lại uống nhiều thế này? Lâu Tư Trầm ép hỏi, đôi mắt sáng ngời nhìn cô đăm đăm như thể muốn nhìn xoáy vào tận linh hồn.
Mộ Sở bị hắn nhìn mà hốt hoảng. Cô cắn chặt môi dưới, không biết phải trả lời hắn ra sao.
Lâu Tư Trầm thấy cô không nói, bèn híp mắt hỏi dồn:
- Em vừa đi đâu về?
Bây giờ thì Mộ Sở không gạt hắn:
- Em đến thăm mộ mẹ.
Lâu Tư Trầm sửng sốt một chút, ánh mắt tối đi, lát sau hắn mới buông lỏng tay ra rồi nói:
- Em đi tắm trước đi.
Không hiểu sao, hắn buông tay đột ngột quá lại khiến cho lòng cô tê rần, lồng ngực như bị ai bóp chặt, đau không thở nổi.
Thế nhưng cô không nói gì cả, chỉ nghiêng người đi về phòng ngủ.
Lúc cô tắm xong thì đã nửa tiếng trôi qua rồi.
Lâu Tư Trầm và Đuôi Nhỏ cùng ngồi trước bàn ăn chờ cô.
Chị Lý thấy cô xuống lầu, bèn vội vàng sắp xếp:
- Thiếu phu nhân, ăn cơm thôi ạ!
- ... Vâng.
Mộ Sở ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn Lâu Tư Trầm và Đuôi Nhỏ còn chưa động đũa, nói:
- Hai người không cần chờ em, em có ăn bao nhiêu đâu.
Lâu Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696296/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.