Ghen à?
Lâu Tư Trầm hỏi Tần Mộ Sở.
Đường mày khóe mắt ẩn chứa nét cười.
- Ghen?
Mộ Sở cười ra thành tiếng rồi nhướn mày đầy kiêu ngạo:
Chủ nhiệm Lâu, anh không lầm chứ? Sao tôi lại phải ghen làm gì? Anh kết hôn rồi, tôi vui còn không kịp nữa kia! Tôi đã ăn kẹo cưới của anh rồi, chúc mừng hai người nhé! Em lặp lại lần nữa xem! Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở bằng đôi mắt đen thẳm sắc nhọn như đao, như chỉ hận không thể xuyên thủng cô ra.
Tần Mộ Sở cũng bị tin tức kết hôn đột ngột đả kích rất lớn. Cô rướn cổ lặp lại lần nữa:
- Tôi nói tôi chúc mừng hai người! Chúc hai người yêu thương tới già, sớm sinh quý tử!
Nói xong, hai mắt cô đã đỏ hoe.
Cô muốn khóc, nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt của mình rơi xuống.
Đôi mắt sắc như dao của Lâu Tư Trầm nhìn xoáy vào Tần Mộ Sở hồi lâu. Đúng lúc này thì tàu vào bến, hắn buông vòng tay đang siết chặt trên eo cô:
- Tôi bị điên mới chạy đến đây giải thích với em!
Nói xong, hắn kiên quyết quay người bước xuống, không quay đầu lại.
Bóng dáng ấy lạnh lùng và cô độc xiết bao.
Tần Mộ Sở có xúc động muốn vươn tay ra giữ chặt lấy hắn, muốn đuổi theo hắn xuống tàu, muốn nói cho hắn biết cô đang ghen!
Cô ghen đến tức tưởi, ghen đến đau lòng, ghen đến khó chịu! Ghen tị khiến cho lục phủ ngũ tạng đều chua xót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696265/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.