Chương trước
Chương sau
Buổi tối, tăng thêm một đài giải phẫu cấp cứu lâm thời. Cuộc giải phẫu không lớn, chưa đầy hai giờ đã xong xuôi.

- Đói bụng!

Trong phòng nghỉ, Lục Dung Nhan tựa đầu vào vai Mộ Sở, hai tay xoa bụng của mình.

- Cảm thấy gần đây rất dễ đói ấy!

- Hay là mình ra ngoài ăn chút gì đi?

Mộ Sở hỏi cô.

- Không muốn đi.

Lục Dung Nhan bĩu môi, toàn thân không có chút tinh thần nào.

- Đứng hai giờ, cảm thấy chóng mặt hoa mắt, lúc này không đứng thẳng eo được nữa luôn!

- Có khi nào cậu bị ốm rồi không?

Mộ Sở vươn tay sờ trán cô.

- May quá, không sốt.

- Ốm đau gì chứ! Chỉ là quá mệt thôi!

- Được rồi! Cậu đứng chờ ở đây đi, mình ra ngoài mua bữa khuya giúp cậu! Bánh cuốn chiên giòn, thêm quả trứng gà?

- Wow! Sở Sở, chỉ có cậu là thương mình nhất thôi, còn biết mình thích ăn cái gì nhất!

Vừa nhắc tới đồ ăn, Lục Dung Nhan lập tức phấn khởi liền.

- Vô nghĩa! Ở đây đi! Mình quay lại ngay thôi.

- Ô kê!

Mộ Sở đứng dậy, đi ra ngoài bệnh viện mua đồ ăn cho Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan nằm trên sofa, cảm thấy buồn ngủ quá sức. Gần đây không biết thế nào mà không phải đói thì cũng mệt, ỉu xìu cả ngày, giống như là bị ốm thật vậy, rất là khó chịu.

Mộ Sở đi ra bệnh viện, lập tức đi về phía quán ăn ở cách cổng không xa.

Nhưng không ngờ rằng cô mới đi ra bệnh viện, chưa được mấy bước thì bỗng có người cầm khăn bịt kín miệng Mộ Sở từ đằng sau.

- Ưm ưm ưm…!

Mộ Sở ra sức vùng vẫy, muốn kêu cứu, nhưng không có tác dụng gì. Miệng cô bị bịt kín mít, cô không thể kêu lên được một tiếng.

Mấy gã đàn ông kéo Mộ Sở đi về phía sau một cách thô bạo. Cô chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng mỏi nhừ, cuối cùng thậm chí không còn chút sức lực để mà giãy dụa nữa, trực tiếp ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trên chiếc khăn có thuốc mê!



Mấy gã đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng nâng Mộ Sở hôn mê lên một chiếc xe MPV màu đen không có biển số. Chiếc xe nhanh chóng nổ máy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong màn đêm u tối.

Lục Dung Nhan nằm nghỉ trên sofa, kiên nhẫn chờ Mộ Sở mang lương thực tới cho mình. Nhưng mà rõ ràng là chỉ đi ra cổng bệnh viện mua miếng bánh cuốn thôi mà, sao lại đi lâu quá vậy?

Đây đã là lần thứ tư Lục Dung Nhan nhìn đồng hồ. Tính tới bây giờ, Mộ Sở đã ra ngoài gần bốn mươi phút rồi!

Cuối cùng Lục Dung Nhan không thể kiềm chế được nữa, lấy di động ra gọi cho Mộ Sở.

Lúc điện thoại vang lên, Mộ Sở còn bị trói trong xe chưa tỉnh lại. Mấy gã đàn ông mặc đồ đen nghe thấy tiếng di động trong túi áo blouse của Mộ Sở, trực tiếp lấy nó ra, nhấn nút tắt không chút do dự, rồi sau đó tắt nguồn luôn.

- Không nhấc máy à?

Lục Dung Nhan hơi bất ngờ. Chẳng lẽ đang trên đường quay về rồi?

Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Đi ra ngoài cũng hơi lâu quá mức rồi đấy!

Lục Dung Nhan lại gọi điện cho Mộ Sở, lần này thì chỉ có tiếng tổng đài thông báo đáp lại cô.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Dung Nhan chợt nảy sinh linh cảm chẳng lành. Cứ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra. Cô vội nhảy xuống sofa, từng bước xông ra phòng nghỉ, vắt chân chạy về phía quán ăn ngoài cổng bệnh viện.

Kết quả đúng như dự đoán của cô, Mộ Sở hoàn toàn không có tới quán ăn này. Lại gọi điện cho cô, cũng vẫn tắt máy.

Tiêu rồi…

Trong lúc nhất thời, Lục Dung Nhan hoảng sợ hết sức.

- Đang yên đang lành, ăn khuya cái quỷ gì! Bảo cô ấy đi mua làm gì?!

Lục Dung Nhan vừa gõ đầu mình vừa mắng.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Cô sốt ruột tới mức như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn không biết phải làm sao đây.

Lúc này nếu gọi cảnh sát thì cảnh sát chắc chắn sẽ không thụ lý, bởi vì còn chưa mất tích đủ hai tư giờ. Vậy thì phải làm sao bây giờ?

- Đúng rồi!

Đôi mắt Lục Dung Nhan sáng lên, có hy vọng.

- Tìm chủ nhiệm Lâu! Đúng rồi! Tìm anh ta!!!

Lần trước Mộ Sở biến mất, không phải chưa tới một lúc anh ta đã tìm thấy người rồi hay sao?

Lục Dung Nhan nghĩ tới đây, không dám tốn thời gian nữa, gọi điện cho Lâu Tư Trầm bằng tốc độ nhanh nhất.

Bên kia vừa nghe máy, Lục Dung Nhan không có thời gian mà mở lời khách sáo, cuống quýt nói ngay:

- Chủ nhiệm Lâu, Mộ Sở lại đột nhiên mất tích rồi!

- Chuyện thế nào?

Lâu Tư Trầm vừa tắm rửa xong, đi ra phòng tắm, đang định hất chăn lên ngủ thì nghe thấy Lục Dung Nhan nói vậy, động tác trên tay bỗng khựng lại.

Đôi mày kiếm đẹp đẽ lúc này đã nhíu thành một chữ “Xuyên” thật sâu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Lục Dung Nhan kể tường tận cho Lâu Tư Trầm nghe, bắt đầu từ mình nhờ Mộ Sở ra ngoài mua bữa khuya, cùng với không thể gọi di động cho cô ấy được, không sót một chữ nào. Cuối cùng khóc nấc nói với Lâu Tư Trầm:

- Chủ nhiệm Lâu, xin anh hãy nhanh chóng nhờ mối quan hệ tìm Mộ Sở thử xem. Tôi cứ cảm thấy cô ấy sắp xảy ra chuyện gì rồi…

- Cô ấy sẽ không sao đâu!

Anh nhất định sẽ không khiến cô xảy ra chuyện!

Lâu Tư Trầm nói xong rồi cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho Tiết Bỉnh.

Mấy phút sau…

Di động của Lâu Tư Trầm lại vang lên, là Tiết Bỉnh gọi tới.

- Đã tìm thấy thiếu phu nhân!

- Ở đâu?

- Trong biệt thự tư nhân của Lưu Triệt…

- Lưu Triệt?

Khí thế cay nghiệt trào ra từ đôi mắt lạnh lẽo của Lâu Tư Trầm khiến người ta sợ hãi.

- Cậu út nhà họ Lưu? Con trai của Lưu Lỗ Phong?

- Vâng!

- Gọi cho ông bô của hắn ta, bảo ông ta là chuẩn bị nhặt xác đi!

- Vâng!

Lúc Mộ Sở tỉnh lại thì cô đã bị trói trên một chiếc giường lớn thành hình chữ “Đại”, tay chân lần lượt bị một chiếc còng tay bằng da khóa trên đầu giường cùng với cuối giường.

Mộ Sở lia mắt nhìn tình hình trong phòng theo phản xạ. Nhưng khi nhìn thấy trang trí trong phòng, cô không khỏi giật nẩy cả mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Trong căn phòng này, ngoài những loại đồ chơi tình dục SM ra thì không còn thứ gì khác nữa!

Các loại còng tay, dây thừng, còn có mấy cái phất trần mà Mộ Sở không biết tên, thậm chí còn có mấy thứ như ngọn nến. Dù sao thì thứ gì đã thấy và chưa thấy trên TV thì ở đây đều có!

Mộ Sở sợ tới mức thân thể mềm mại run rẩy. Bỗng nhiên, một cánh cửa nhỏ trong phòng mở ra, một gã đàn ông xuất hiện trong phòng.

Người này là… Lưu Triệt?!

Trước kia Mộ Sở đã từng gặp hắn ta một lần. Khi đó mẹ của Mộ Sở vẫn còn tại thế, Tần Vệ Quốc mưu đồ cho mình và Lưu Triệt kết hôn chính trị, nhưng bị mẹ từ chối thẳng thằng. Không ngờ rằng cuối cùng mình vẫn rơi vào tay Lưu Triệt.

- Cuối cùng thì cưng cũng tỉnh lại rồi!

Lưu Triệt cười hèn hạ, đến gần chiếc giường mà Mộ Sở đang nằm.

- Cút đi!!!

Mộ Sở chán ghét xê dịch sang một bên, nhưng tay chân của cô đều bị trói chặt khiến cô không thể trốn tránh được.

- Bổn thiếu gia thích cái tính cứng cỏi của cưng đấy! Lát nữa chơi mới sướng!

Lưu Triệt nói rồi bàn tay khẽ vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Sở.

- Lát nữa nhất định sẽ khiến em phải sướng tới mức quỳ xin anh chơi em!

- Đừng chạm vào tôi bằng bàn tay bẩn thỉu của anh!

Mộ Sở chán ghét đến mức buồn nôn.

Lưu Triệt lại không tức giận vì lời nhục mạ của cô, vẫn cười tươi roi rói, lấy một viên thuốc đặt trên đầu giường ra.

- Ăn cái này đi cưng, cam đoan tí nữa sẽ khiến em sướng muốn chết luôn…

- Lưu Triệt, anh đừng xằng bậy!!!

Tuy rằng Mộ Sở không biết rốt cuộc thì loại thuốc đó là cái gì, nhưng nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn không phải là tốt lành gì cho cam!

Thấy Lưu Triệt muốn nhét viên thuốc vào miệng mình, Mộ Sở vội tới mức kêu lên:

- Lưu Triệt!!! Nếu anh dám đụng vào tôi thì tôi cam đoan rằng anh sẽ chết cực kỳ khó coi!!! Ưm ưm…!!!

Mộ Sở vừa dứt lời cảnh cáo thì đã thấy cổ họng bị nghẹn. Không ngờ Lưu Triệt lại nhét viên thuốc đó vào trong họng cô.

Chết tiệt!!!

- Khụ khụ khụ…

Mộ Sở ho tới mức sắc mặt đỏ bừng, muốn ho viên thuốc kia ra nhưng không có tác dụng. Viên thuốc đã bị nhét vào cổ họng rồi, cô không thể ói nó ra được nữa.

- Anh cho tôi uống cái gì đấy?

Lưu Triệt cười hèn hạ, nói ra ba chữ:

- Thuốc - kích - dục!

- … Đồ khốn!!!

Mộ Sở căm hận mắng, hai tay hai chân bị trói cũng vùng vẫy mãnh liệt.

- Anh có biết tôi là vợ của ai không mà lại dám chuốc thuốc kích dục cho tôi vậy hả!!!

- Vợ ai á? Đương nhiên là vợ của Lưu Triệt ta đây rồi!!!

Lưu Triệt nói rồi bỗng đứng dậy, thò tay tháo thắt lưng ra.

Mộ Sở sợ hãi, khuôn mặt ngộp thở tới mức đỏ bừng lập tức trở nên trắng bệch. Cô hét lớn:

- Tôi là vợ của Cô Lang thiếu chủ!!! Lưu Triệt, anh từng nghe thấy danh hiệu Cô Lang rồi đúng không? Nếu anh dám động vào tôi thì anh ấy nhất quyết sẽ không tha cho anh đâu!!!

- Cô Lang? Vợ của hắn ta á? Ha ha ha ha…

Lưu Triệt cười nắc nẻ như nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế giới vậy.

- Không thì sao bảo là phụ nữ các em đều mắc chứng hoang tưởng chứ! Vợ của Cô Lang thiếu chủ á? Ha ha ha ha… Anh đây còn là bố của Cô Lang thiếu chủ này!

- Xí!!!

Mộ Sở nhổ một bãi nước bọt lên mặt Lưu Triệt.

Lưu Triệt lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt hèn hạ kia trở nên dữ tợn đáng sợ trong chớp mắt.

- Nể mặt mày mà mày còn láo! Thế thì tao đành phải phục vụ mày tận tình vậy!

Lưu Triệt nói bằng giọng âm u, rút thắt lưng ra rồi giơ tay lên, dây lưng quất lên người Mộ Sở không chút nể tình.

- Ahhhhh!

Mộ Sở đau tới mức thét chói tai, nước mắt tràn mi.

“Bốp!!!”

“Bốp!!!”

Không ngờ Mộ Sở càng kêu thì Lưu Triệt lại đánh càng mạnh.

Chỉ trong chớp mắt, toàn thân Mộ Sở đã da tróc thịt bong.

Trước kia chỉ từng nghe nói Lưu Triệt có khuynh hướng bạo lực SM, đồn rằng mấy người vợ của hắn ta đều bị hắn ta ngược đãi đến mức người thì chết, người thì điên. Mộ Sở vốn còn tưởng đó chỉ là nói ngoa, nhưng nay chứng kiến cô mới xác định hiện thực còn hơn cả lời đồn!

- Thích không cưng? Sợ đau thì hãy van xin anh đi! Cưng van nài anh thì anh sẽ tha cho cưng…

Lưu Triệt nhe răng cười như ác ma.

Dáng vẻ âm u như một gã biến thái!

Nếu Mộ Sở nói không sợ thì là giả vờ. Thực ra lúc này cô sợ chết khiếp rồi.

Có đau không?

Đương nhiên là đau rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.