Mẹ xem, có phải nghe không ra sao không nào!
- Đúng là không ra sao.
Tần Mộ Sở nghiêm túc gật đầu.
Thế nên cuối cùng vẫn phải đến lượt con đặt tên đấy! Mẹ nhìn đi, mai rùa có đường vân này là bé trai, nó tên Tiểu Lâu, còn con không có vân thì là bé gái, gọi Tiểu Tần! Vừa hay thành một đôi nha, chính là mẹ với chú đẹp trai đó! Có đúng không mẹ? ... Khóe miệng Tần Mộ Sở khẽ giật giật.
Tiểu Lâu, Tiểu Tần...
Lại còn là một đôi... rùa nhỏ?!
Tần Mộ Sở không biết nói gì nữa, quả thực không thể tin được con nhóc này lấy tên người kia đặt cho một con rùa.
- Mẹ thấy sao Sở Sở? Có phải rất hay không?
Nhóc con còn dùng vẻ mặt chờ mong biểu dương nhìn cô.
Tần Mộ Sở mỉm cười gượng gạo, lại sờ lên cái đầu nhỏ trơn bóng của con gái:
- Con vui là tốt rồi.
Chẳng phải sao?
...
Tan tầm.
Hiếm khi sức khỏe của con gái khá hơn thế nên giờ Tần Mộ Sở mới có thời gian về nhà để chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo cho hai mẹ con.
Cô vừa từ bệnh viện ra đã thấy chiếc Benley màu đen của Lâu Tư Trầm đỗ ngay trước cửa, giống như đang chờ ai đó vậy.
Hắn chờ ai?
Tần Mộ Sở không rõ lắm! Có lẽ là Trình Huyên Oánh chăng?
Cô cúi đầu coi như không thấy, đi vòng qua xe hắn.
“Bíp bíp bíp — ”
Tiếng còi xe chói tai vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696178/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.