Trong phòng thay đồ nữa của khoa Ngoại thần kinh.
- Nè, cậu ngây ra đó làm gì thế?
Tần Mộ Sở thay xong quần áo và đi ra khỏi phòng nhỏ rồi mà Lục Dung Nhan vẫn còn đang đứng đờ ra ở cửa.
- Hả?
Bấy giờ cô nàng mới hồi thần.
- Cậu đang nghĩ cái gì mà hồn vía lên mây thế hả?
Tần Mộ Sở nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, rồi thò đầu sang hít hít trên người cô:
Có phải cậu còn chưa tỉnh rượu không? ... Tỉnh lâu rồi! Nhắc đến rượu là Lục Dung Nhan hơi chột dạ. Cô vội nói:
- Mình đi thay quần áo trước đây.
Nói đoạn, cô nàng chạy biến vào một gian nhỏ.
- Cậu từ từ!
Mộ Sở vươn tay kéo cô ra:
Trên cổ cậu có vết gì thế này? Hả? Vết gì cơ? Lục Dung Nhan vẫn chưa hiểu có chuyện gì. Cô nhìn vào gương theo tầm mắt của Tần Mộ Sở... sau đó vội vàng kéo kín cổ áo lên, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng.
- Dấu hôn?!
Đương nhiên là Mộ Sở biết thứ này là cái gì! Cô không chỉ biết mà còn quen nữa kìa!
- Không, không phải đâu!
Lục Dung Nhan chột dạ, không dám nhìn Mộ Sở mà chỉ che cổ mình đi:
Dị... dị ứng cồn đấy! Dị ứng cồn á? Cậu coi mình là trẻ con ba tuổi à? Mộ Sở gạt tay Dung Nhan xuống rồi nói với vẻ cực kì nghiêm túc:
Đừng nói với mình đây là kiệt tác của Lục Ngạn Diễm đấy nhé. ... Lục Dung Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696147/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.