Lâu Tư Trầm đương nhiên không đồng ý với lời tố cáo của này, nhìn sâu vào đôi đồng tử của Mộ Sở nói:
Cô bây giờ có phải được coi là vừa ăn cướp vừa la làng không? ...... Mộ Sở nghĩ đến cảnh lúc nãy mình quyến rũ hắn, mặt nóng ran lên, ngại ngùng không dám nhìn mặt hắn nữa, vội cúi đầu, lùa cơm khí thế để che đậy sự xấu hổ của mình.
Lâu Tư Trầm đưa tay ra, gắp một cục thịt đen kịt từ trong chén cho vào miệng, sau đó cau mày.
Mộ Sở lo lắng nhìn hắn
- Ăn được không?
Lâu Tư Trầm nhíu mày, cố gắng nuốt cục thịt ấy xuống, một lát lâu sâu, hắn mới trả lời Mộ Sở
- Cô đổ hết bao nhiêu nước tương vào trong này?
- ....... lỡ tay đổ nhiều rồi.
- Thịt cũng cứng như đá, cấn hết cả răng!
Lâu Tư Trầm nhăn nhó, tiếp tục chê bai.
Mộ Sở tự nhận thức được điều đó, cắn cắn đũa.
- Lúc nấu hơi phân tâm, để quá lửa.
Lâu Tư Trầm nhìn cô một cái, rồi lại giơ đũa ra gắp miếng rau cho vào miệng, kết quả là hàng lông mày hắn bỗng chốc nhăn nhúm lại thành hình chữ " Xuyên" thật đậm.
Mộ Sở buồn rầu:
Tôi thấy vẫn là nên kêu nhà hàng giao đồ ăn tới đi! Không cần. _Lâu Tư Trầm cau mày từ chối. Mấy món ở nhà hàng tôi đều ăn cả ngán rồi. Có ngán thế nào thì vẫn ngon hơn mấy món này chứ? Dạ dày anh không tốt, đừng miễn cưỡng. Lâu Tư Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696134/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.