Tuy cô không biết rốt cuộc ngôi nhà ấy có ý nghĩa gì với mẹ của mình, thế nhưng cô đoán chắc là nó vô cùng quan trọng. Nếu không thì, làm sao mẹ có thể dặn đi dặn lại cô rằng không được bán đi?
Nhưng nếu bây giờ không bán nhà thì chị chẳng nghĩ được ra cách nào hơn để kiếm tiền nữa cả. Nếu mẹ chị biết chị bán nhà là để cứu cháu ngoại của bà, thì nhất định bà sẽ hiểu cho chị thôi. Được rồi, đừng nói đến nhà cửa vội, giờ em cho chị mượn tiền trước, nếu chị muốn trả thì em cũng không có ý kiến gì. Thế nhưng mà ông đây không thiếu gì tiền, cho nên chị cứ từ từ mà trả, đừng có đặt áp lực lên mình quá, hiểu không? Cẩn Ngôn... Trong đôi mắt đỏ bừng rưng rưng ánh nhìn cảm động.
- Lại thế rồi!
Cố Cẩn Ngôn cau mày, vươn tay ra, lau khô đi nước mắt trên mặt cô:
- Chị mít ướt thế này từ bao giờ đấy? Chị mà còn khóc nữa thì không bằng cả Đuôi Nhỏ đâu!
Mộ Sở gạt nước mắt, nín khóc rồi mỉm cười.
...
Bác sĩ đã chẩn đoán chính xác bệnh tình của Đuôi Nhỏ.
Đúng như bác sĩ đã nói, con bé mắc hội chứng thực bào máu.
Sau khi nhận được chẩn đoán chính xác, cơ thể của Đuôi Nhỏ mỗi ngày một yếu dần. Chỉ mới qua một tuần ngắn ngủi mà con bé đã gầy sọp hẳn đi.
Cái bụng tròn vo xẹp lép xuống, hai tay ú nu cũng gầy teo, chỉ có nụ cười tươi rói trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696095/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.