- Sở Sở, chị đừng như vậy mà!
Cố Cẩn Ngôn biết bây giờ dù có nói gì cũng là thừa thãi. Làm gì có lời nói nào có thể trấn an được trái tim yếu ớt của một người mẹ được đây? Anh chỉ đành vỗ nhẹ lưng cô, muốn cho cô niềm an ủi vững chãi nhất:
- Nếu biết chị thế này thì Đuôi Nhỏ sẽ buồn lắm cho mà xem!
Mộ Sở vẫn còn chìm trong hối hận, hai mắt đẫm lệ chứa chan:
Chị không đáng làm mẹ! Chị chẳng cho con được cái gì! Hu hu... Sở Sở, đừng như thế mà! Cố Cẩn Ngôn nghe xong cũng phải xót xa:
- Chị làm tốt lắm rồi, thật đấy!
Một người mẹ đơn thân có thể một mình nuôi con lớn đến thế này thực sự vô cùng vô cùng gian nan.
Mấy năm nay cô nếm trải biết bao nhiêu là khổ sở, Cố Cẩn Ngôn đều nhìn thấy mà đau lòng.
Năm năm trước, khi sinh Đuôi Nhỏ, Mộ Sở suýt nữa đã chết trên bàn mổ vì sinh khó, may mắn lắm mới gắng gượng được qua. Năm ấy cô mới năm hai đại học, vì sinh Đuôi Nhỏ mà không thể không từ bỏ giấc mộng học y của mình, vừa nuôi con vừa làm thêm kiếm sống. Mãi đến khi Đuôi Nhỏ lớn hơn một chút, Mộ Sở mới lại bước lên con đường theo đuổi ước mơ. Chính bởi vì thế cho nên cô đã ở tuổi này, mà vẫn chỉ là một bác sĩ thực tập cỏn con trong bệnh viện.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra từ bên trong, bác sĩ mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696091/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.