- Lại đây...
Lâu Tư Trầm vỗ chỗ trống bên giường mình, ý bảo Tần Mộ Sở đến ngồi.
Tần Mộ Sở cũng không suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng ngồi xuống rồi hỏi:
- Thấy thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao?
Nói đoạn, cô lại duỗi tay sờ trán hắn:
Anh sốt vì nhiễm trùng vết thương à? Cô hỏi nhiều quá! Bảo tôi trả lời câu nào trước đây? Lâu Tư Trầm bỏ tay Tần Mộ Sở xuống, cầm trong bàn tay to rộng của mình rồi hỏi.
- Trả lời hết đi.
Tần Mộ Sở mặc cho hắn nắm lấy tay mình, không giãy dụa, cũng không rút ra:
Bác sĩ bảo thế nào? Không đáng ngại. Vết thương có nhiễm trùng không? Hơi hơi. ... Thế nghĩa là có nhiễm trùng rồi!
Tần Mộ Sở cau chặt đôi mày thanh tú, cắn môi dưới, nhìn hắn đầy lo lắng:
Vết thương đau lắm đúng không? Đau lắm, đau đến mức phải có người lên giường hầu hạ rồi. Tần Mộ Sở lườm hắn:
- Ăn nói hẳn hoi!
Lâu Tư Trầm xốc chăn xuống giường:
Vào phòng thay quần áo chọn một bộ đồ ra đây cho tôi. ... Anh không nằm nữa à? Đói rồi, đi ăn cơm trước. Ừ nhỉ! Tần Mộ Sở vào phòng thay quần áo rồi nói vọng ra:
Ở ngoài gửi nhiều đồ ăn vào đây lắm, hơn nữa hình như đều là do đầu bếp nhà hàng Michelin nấu thì phải! Chủ nhiệm Lâu à, bây giờ cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao anh thích ở khách sạn mà không chịu về nhà rồi, ngày nào cũng sống sung sướng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696083/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.