- Cô ta có thể giúp tôi tắm?
Ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói trêu chọc của Lâu Tư Trầm.
- ……..
Đôi tay đang băng gạc của Tần Mộ Sở, đột nhiên dừng lại, gò má có chút ửng đỏ mê người.
Tôi cũng không còn cách nào giúp anh. Được, vậy tôi tự tắm, nếu ướt nước mà bị nhiễm khuẩn, bất quá thì đau thêm mấy ngày, không chết được đâu! Tần Mộ Sở ngước đầu liếc hắn một cái.
Vậy cả tháng nay, ai giúp anh tắm rửa? Tự tôi, nên vết thương mới lâu lành như vậy. …….. Tần Mộ Sở cuối xuống nhìn vết thương hỏi rit máu trước ngực của hắn, trong lòng cảm thấy có chút đau xót, có chút không dám nghĩ đến hắn phải chịu đựng thế nào.
Nhất định rất đau đúng không? Cũng bình thường. Lâu Tư Trầm nhìn sâu vào cô, cố gắng dùng thái độ bình thường để trả lời cô:
Vết thương nhỏ này, không là gì hết! Vết thương nhỏ ư? Tần Mộ Sở thể hiện sự bất bình với lời nói của hắn, lông mày chau lại.
Vậy phải như thế nào mới gọi là vết thương nặng? Sao anh lại không biết thương yêu bản thân mình vậy! …….. Bị cô trách mắng, lông mày của Lâu Tư Trầm có chút giật giật, không trả lời, coi như biết lỗi rồi.
Mộ Sở nhẹ nhàng cẩn thận bôi thuốc cho vết thương của hắn, tay cầm bông gòn bôi thuốc, tự nhiên run đến quá đáng, khóe mắt không biết từ khi nào mà lại có thêm một lớp hơi nước.
Đã thương như vậy rồi, mà hắn vẫn nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696077/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.