Tần Mộ Sở cười vang lên, khóe môi nhếch cao, không hề che giấu niềm vui trong lòng. Cô khẽ nhếch đôi mi thanh tú, nói:
Đúng là thế sự đổi thay! Không ngờ đường đường thị trưởng Tần và phu nhân thị trưởng cũng có lúc phải ăn nói khép nép với tôi thế này! Mày đừng kiêu ngạo quá Tần Mộ Sở! Nói mau, rốt cuộc mày định thế nào, làm thế nào mày mới tha cho đứa con gái vô tội của tao hả! Lâm Lệ Lan chỉ tay vào mặt cô, lên giọng hống hách.
- Vô tội?
Cô mỉm cười lạnh lùng, rồi ngồi xổm trước bia mộ mẹ mình, giơ tay sờ lên tấm ảnh trên đó, như muốn khắc họa lại hình bóng người đã khuất.
Nếu nói đến vô tội thì ai có thể vô tội hơn người mẹ tội nghiệp của cô đây?
Hai người dập đầu một trăm cái trước mộ mẹ tôi thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện thả Tần Triều Tịch ra! Dập đầu một trăm cái?! Lâm Lệ Lan như thể nghe thấy chuyện gì nực cười lắm:
- Mày nghĩ mình là ai thế Tần Mộ Sở? Còn muốn tao dập đầu trước mụ ta à, đừng có mơ!
Tần Mộ Sở nhìn bà ta, thản nhiên gật đầu, đáp:
Được thôi, nếu đã thế mà bà còn muốn để Tần Triều Tịch ra ngoài thì tôi cũng xin tặng bà một câu: đừng có mơ! Mộ Sở —— Lúc này Tần Vệ Quốc bên cạnh đột nhiên quát lớn, sắc mặt ông ta cũng hết sức khó chịu:
- Dì con đồng ý đến đây tế bái là đã nhượng bộ lắm rồi, con vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696064/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.