Lâu Tư Trầm nhìn cô vẻ rất muốn cười:
Cô không nghĩ tôi sẽ vì cô mà để vị hôn thê đứng chờ ngoài cửa chứ? ...Không! Đương nhiên cô không dám mơ ước xa vời thế rồi.
- Chỉ là nếu giờ anh mở cửa chắc chắn chúng ta sẽ bị hiểu lầm đó! Anh thì tốt rồi, chỉ cần giải thích chút là xong, nhưng còn tôi thì... Này!!
Chết tiệt!!!
Cô còn chưa nói dứt lời thì Lâu Tư Trầm đã ra mở cửa cho Trương Huyên Oánh vào rồi!
Tần Mộ Sở cảm thấy tên này chắc chắn là cố ý!
Sau đó, trước khi mở cửa một giây Lâu Tư Trầm chỉ thấy Tần Mộ Sở như ăn trộm vậy, phóng vèo cái đã chui vào phòng ngủ tìm chỗ trốn.
Trước khi trốn cô còn không quên mang chén đũa mình đang ăn dở theo để phi tang.
Lâu Tư Trầm nở một nụ cười gian trá, lúc này mới chậm rãi mở cửa ra.
- Sao giờ này lại tới đây?
Hắn hỏi Trương Huyên Oánh rồi nghiêng người cho cô ta vào trong.
Em tiện đường nên ghé qua! Nghe Ngạn Diễm bảo đêm qua các anh thức trắng phải không? Chắc anh mệt lắm rồi nhỉ? Ngủ một giấc cũng khá hơn rồi! Anh ăn sáng chưa? Rồi. Thế mình cùng đi làm nhé? Trương Huyên Oánh chủ động rủ hắn.
Lâu Tư Trầm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý:
Cũng được! Cô chờ chút để tôi đi thay quần áo đã. Vâng. Cô ta đáp rồi ngoan ngoãn đứng ở phòng khách chờ hắn.
Lâu Tư Trầm đẩy cửa vào phòng ngủ.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696006/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.