Trưa hôm đó, Tần Mộ Sở đi làm.
Lúc cô vừa ngồi xuống thì Lục Dung Nhan xáp lại nói với vẻ kích động:
Mộ Sở, hôm nay chủ nhiệm khoa mới của chúng ta tới rồi đó! Thế à? Tần Mộ Sở nhướng mày lên, dường như cô chẳng hứng thú lắm về vụ này.
Cô đang giấy tờ trong túi ra thì Lục Dung Nhan lại nói tiếp:
Anh ấy đẹp trai quá chừng! Đúng vậy! Quả thật cứ như hormone hình người vậy! Đồng nghiệp Vương Di cũng sáp lại, nói với vẻ hưng phấn:
- Giọng nói kia làm người ta quắn quéo quá đi thôi! Hơn nữa nghe nói anh ấy cực giỏi! Anh ấy được gọi là truyền thuyết ở khoa giải phẫu thần kinh bên Mỹ đấy.
...
Tần Mộ Sở cảm thấy buồn cười.
Hai cô cứ nói quá lên! Bọn tôi không có nói quá lên đâu! Lục Dung Nhan vội vàng biện hộ thay cho cấp trên mới tới:
Người ta không những đẹp trai, giọng nói cũng quyến rũ mê người! Cô không thấy thì thôi, chứ nhìn thấy rồi đảm bảo quỳ gối dưới chân anh ấy luôn đó! Đẹp trai tới mức không có bạn luôn! Đúng đó đúng đó! ... Nghe nói sau lưng anh ấy còn có công ty nữa! Bốn phần năm công ty tài chính ở thành phố A đều là của anh ấy hết, hơn nữa bản thân anh ta cũng có tới năm bệnh viện tư ở đây đấy! Vương Di có biệt danh là ‘thám tử’, dù là chuyện phiếm nào cũng không thoát khỏi đôi tai của cô ấy.
- Không phải chứ?
Lục Dung Nhan há hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2695952/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.