*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Ta luôn cảm thấy đối với thi từ ca phú, nói thẳng những suy nghĩ trong lòng mới gọi là vui sướng, dễ chịu. Nếu bắt bộ não đau khổ suy nghĩ, tìm tòi vế đối, cách dùng từ, đó gọi là bày vẽ làm dáng.
Việc làm dáng như vậy, ta mới không thèm.
Trong đình, mấy tài tử giai nhân đang cau mày, đứng trước thư án trầm tư suy nghĩ, hoặc đang nghiên cứu, thảo luận học vấn. Còn ta ở bên cạnh, một chữ cũng nghe không nổi, vô cùng buồn chán dựa vào lan can, lại vô cùng thích thú ngắm “phong cảnh” phía ngoài đình, trong đầu nghĩ tới hạt dưa rang giòn tan, thơm tới mấy dặm của một tiệm đằng sau phố chợ bán thức ăn phía tây thành.
Không xa, ở trong rừng, Trần Thiến Thiến đang đứng trước mặt “Nguyệt ca ca” của nàng, cầm một cuộn giấy, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt chăm chú, đôi khi lại cúi đầu cười, giống hệt một con chim cút nhỏ ngượng ngùng.
Ta đoán, bài thơ nàng đang cầm trong tay nhất định không phải nàng làm.
Một giọng nói vang lên bên cạnh: “Lâm cô nương đã làm thơ xong rồi?”
Ta quay đầu, là Tiết Ngọc, một vị tiểu thư nhà quan mới làm quen, không biết tại sao lại tới gần, cũng theo ánh mắt của ta nhìn về phía hai người trong rừng.
Ánh mắt nàng xa xăm, chiếu thẳng vào người Lý Quân Nguyệt, lông mày vốn được tỉa rất mảnh, khi nhíu lại hiện ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-co-an/169068/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.