Sở Mộ nhìn cửa sổ trong chốc lát, ngọn đèn tỏa ra từ trong căn phòng tựa như ngọn đèn trong câu “Đời người như ánh đèn pha” mà Chu Niệm nói lúc đọc sách ở đây, khiến anh chỉ có thể nhìn vào nơi đó, hơn nữa còn muốn bảo hộ nơi đó.Lại đứng thêm một lúc, Chu Niệm lạnh đến không chịu được nữa, dậm chân nhảy, mới đi đến phía dưới cửa sổ của Sở Mộ hô “Thầy, thầy Sở…”
Rất nhanh, cửa sổ được đẩy ra, Sở Mộ đứng ở nơi đó dò tìm, trong màn đêm, nhìn thấy Chu Niệm đứng trước gốc mai dưới lầu, anh nhìn hắn, đèn đường rất tối, Sở Mộ không thấy rõ biểu tình của Chu Niệm, lại nhớ đến tin nhắn hôm qua Chu Niệm gửi cho anh, anh có chút do dự, những vẫn nói “Có chuyện gì không?”
“Thầy có thể xuống dưới mở cửa được không, em có một món đồ muốn đưa cho thầy.” Chu Niệm nói.
“Cái gì vậy, hay là thôi đi! Bây giờ lạnh như thế, cậu mau trở về, đừng đứng trong chỗ này nữa.” Sở Mộ nhíu mày, nói.
“Thầy không xuống mở cửa em sẽ không đi. Em đã đứng ở đây hơn nửa giờ, cũng sắp đông cứng rồi, thầy, thầy mở cửa đi!”
Chu Niệm nói hắn đã đứng hơn nửa giờ, Sở Mộ nghe vào trong tai, giọng nói của Chu Niệm vì mang theo lạnh giá mà sinh ra run rẩy, trong lòng anh không dễ chịu chút nào, nhìn thấy Chu Niệm rét lạnh, cảm giác ấy cũng dường như chuyển tới trên người anh, làm thân thể anh cảm giác có chút cương lãnh, nó cho anh biết, anh phải đi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-mo/1400936/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.