“Hức..hức...”
Âm thanh đủ lớn để mọi người ở đây nghe thấy. Ngay lập tức mọi ánh mắt đều tập trung vào hai cô gái cả người dính dầy cơm.
“Hức...hức.. chị..hức..không cố ý..hức..đâu..em hức...đừng...làm như..hức..thế...hức....”
(Chị không cố ý đâu, em đừng làm như thế...)
Hàn Ngân Hy bắt chéo tay ngang ngực đứng nhìn Mai Ngữ Linh đang khóc lóc kể lể với mọi người. Quả đúng là diễn xuất cao thâm, điện ảnh mất đi một người như cô ta, chậc chậc đáng tiếc thật. Cô cười trừ lắc đầu cảm thán nhìn màn diễn phải có sự góp phần của mình mới có thể hạ màn.
“Thấy chưa cô ta vẫn không thay dổi chút nào cả, đúng là đồ chanh chua mà”
“Cứ nghĩ cô ta sẽ khác ai dè....”
“Đúng thật con người ai cũng thế......”
..........
“ Hàn Ngân Hy cô lại khi dễ Linh nhi, có phải cô chê mình sống quá lâu rồi đúng không?”
Giọng nói đầy phẫn nộ đó xuất phát từ một chàng trai với mái tóc màu vàng nhạt được chải chuốt kĩ càng, vầng trán cao thông minh, lam mâu xanh như cả một đại dương mênh mông vô tận vừa mạnh mẽ vừa ấm áp lại giàu tình cảm có thể nói nếu ai đã vướng vào thì không thể nào thoát ra được, gương mặt rạng ngời xương quai hàm rõ ràng, hắn sở hữu chiều cao lý tưởng cùng thân hình săn chắc được ẩn dấu dưới lớp đồng phục sang trọng trong rất lịch thiệp có thể nói hắn ta đẹp từng centimet. Nhìn thấy hắn thì tim Hàn Ngân Hy thắt chặt lại cảm giác đau đớn cùng thống hận ập đến, chỉ là không biết bên nào đang chiếm ưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc/106456/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.