Trong màn đêm giữa khu thành thị phồn hoa đầy vẻ sa hoa lộng lẫy. Một đứa trẻ khoảng 4, 5 tuổi quần áo trách rưới đang đi lang thang xin tiền từng người nhưng nhận lại là sự coi thường, khinh rẻ của mọi người xung quanh. Đến một con hẻm nhỏ thì trước mặt là một người phụ nữ, gương mặt của bà ta bị chê đi bởi màn đêm u ám, riêng đôi mắt thì nhìn cô bé với sự chán ghét, và giọng nói đầy cáu kỉnh
“Đồ vô dụng, đi cả ngày mà chỉ có nhiêu đây thôi sao, sao mày không biến đi luôn đi về đây làm gì...( với muôn ngàn lời chửi khác)”
Song bà ta lấy tiền bỏ đi để lại cô ngồi một góc giữa con hẻm lạnh buốc giá. Cái lạnh không chỉ ở bên ngoài mà còn cả bên trong lời chửi của bà ta càng khiến cô nghĩ mình như không tồn tại trên thế gian này sẽ tốt hơn, nước mắt lã chã rơi mang theo nỗi uất ức đầy lạnh lẽo...Khiến một bé dần mất đi vẻ ngây thơ, trong sáng như một thiên thần vốn có trở thành một người biết thế nào là tàn nhẫn, thế nào là nghĩ cho chính mình mà mặc những người xung quanh và thế nào là thói bạt bẽo của cuộc đời. Thời gian cứ thế trôi qua, dần đối với cô là một thói quen...
Cho đến một ngày, bà ta đưa cô đến một ngôi biệt thự khang trang. Cô ngỡ ngàn với khung cảnh xung quanh: khu vườn xanh tươi với từng hàng cây được cắt xén kĩ càn chen vào bông hoa đang khoe sắc giữa bầu trời xanh ngắt, phía dưới là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc/106449/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.