Bạch Bân là nhân viên công chức, lúc trước khi ở cùng Đinh Hạo tại thành phố A thì khá tốt, hiện giờ đến thành phố D, liền cần thường xuyên đi tới đi lui bôn ba. Anh ra ngoài đương nhiên là muốn dẫn Đinh Hạo theo, Bạch Bân cũng nhìn ra được chút vấn đề.
Đinh Hạo ngồi trong xe không có cảm giác an toàn, không thể nghỉ ngơi tốt ở trong xe. Lúc trước anh chưa từng thường xuyên mang theo Đinh Hạo ra ngoài như vậy, chưa từng phát hiện ra điểm này, hiện giờ một ngày một chuyến tới đại học Z, thường thường sẽ đi chuyến tàu đêm, Đinh Hạo không thể nghỉ ngơi tử tế, thậm chí đôi mắt đã đen sì.
Bạch Bân không nỡ để cậu chịu khổ, muốn cho Đinh Hạo ở lại. Đinh Hạo mặc kệ, cậu biết chính mình như vậy rất vất vả, nhưng đã thành thói quen, ở lâu trên xe sắc mặt sẽ khó coi. Thấy Bạch Bân vẫn đang do dự, lại mở miệng vui đùa: “Để em một mình ở lại đây, anh yên tâm sao?”
Bạch Bân thật sự đúng là lo lắng, nhớ tới chuyện lúc trước Đinh Hạo chạy tới quán bar, mày nhíu chặt. Để Đinh Hạo ở đây một mình cũng không phải chủ ý tốt, lỡ đâu lại đến một người ‘Trương hàng giả’, Đổng Phi tuyệt đối không thể lo xuể được.
Vì thế, những ngày Đinh Hạo đảm đương vai trò hành lý tùy thân lại bắt đầu. Bạch Bân dần dần cũng nắm được quy luật, chẳng hạn như Đinh Hạo ghé vào đùi anh ngủ sẽ ngủ ngon hơn là tựa vào vai anh; hay ví dụ như trên xe khi Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc-vung-trom/49532/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.