‘Răng đau’ của Lý Hoa Mậu không tới vài ngày liền khỏi hẳn, vết thương trên miệng cũng đã lành, khôi phục lại bộ dáng bình thường. Mấy ngày nay anh vẫn ôm chiếc khẩu trang, mỗi lần ra ngoài giảng bài lại bị người khác phê bình, nói không tôn trọng lớp học, nhưng dù có như vậy, kiên trì nghe giáo huấn cũng nhất định không tháo xuống. Hôm nay không có việc gì, thầy Từ mang theo mấy người Lý Hạ đi xe việt dã tới khu bảo tồn chụp ảnh. Lý Hoa Mậu thích chụp người, không ham mê phong cảnh, chủ động yêu cầu với thầy Từ ở lại trông cửa. Thầy Từ cũng không ép buộc, chiếc xe việt dã của thầy chỉ có chỗ ngồi hữu hạn, chọn vài người thân thể khỏe mạnh, ánh mắt tốt xuất phát, ông vẫn nhớ mãi không quên chuyện chưa tìm được thiên nga. Lý Hoa Mậu một mình ngồi lại văn phòng, lôi máy tính ra chơi bài poker, bên cạnh còn có chiếc lò sưởi điện nhỏ, ấm áp yên bình. Đồng chí Lý híp mắt cảm khái, cuộc sống này thật tốt đẹp… Có một loại người trời sinh không thể cư xử tốt với người khác, chẳng hạn như lưu manh, chẳng hạn như lưu manh Lý Thịnh Đông. Khi Lý Thịnh Đông gọi điện thoại tới, Lý Hoa Mậu đang ngáp dài, không nhìn dãy số liền tùy tay nhận lấy: “Alô, ai vậy?” Lý Thịnh Đông bên kia rống to: “Ông nội nhà anh!” Lý Hoa Mậu vươn tay đẩy di động màu vàng nhạt ra xa một chút, còn không nhanh không chậm lật quân bài trên máy tính của mình: “Ông nội nhà tôi là ai? Cậu là cái người vừa mới chết xong kia à, hay là người đã chết lâu rồi vậy?” Bên kia một chút cảm giác hài hước cũng không có, còn nổi giận: “Anh mẹ nó dám trộm di động của tôi! Tôi nói cho anh biết Lý Hoa Mậu! Làm người không thể như vậy, ông đây đưa anh tới bệnh viện, trả tiền thuốc men, xong rồi còn ở lại chăm sóc anh một đêm…” Lý Hoa Mậu chơi bài thành công thắng một ván, ấn nút chơi lại lần nữa, ngoài miệng cũng không hàm hồ: “Cậu đấy là uống say không thể đi được đúng không? Hừ, ngủ còn say hơn cả heo, buổi tối còn ngáy ngủ! Còn nữa, cậu trả cho tôi tiền thuốc men là đương nhiên, tôi chưa không biết xấu hổ tìm cậu đòi bồi thường, cậu còn tìm tôi à?” Lý Thịnh Đông bên kia trầm mặc trong chốc lát, hắn cảm thấy người này khiến người khác tức giận không kém gì Đinh Hạo, là đối thủ: “Anh là đồng sự của Đinh Hạo, tôi không so đo với anh. Anh trả điện thoại lại cho tôi, chuyện này bỏ qua…” “Vậy cậu bảo Đinh Hạo trả di động lại cho tôi trước đi!” Lý Hoa Mậu nhớ tới di động của mình liền đau lòng, ở đó có không ít hàng tốt tồn trữ của anh mà! Hậu quả của phân tâm chính là lật sai bài, thua mất 50 tiền, nổi giận: “Mẹ nó!” “Đinh Hạo còn trả lại anh sim mà! Anh mẹ nó ngay cả sim cũng chưa rút ra cho tôi liền cầm đi luôn!!” Bên kia rống to xong liền hít sâu một hơi, cố gắng đè ép ý muốn nổi giận trong đầu, làm dịu cảm xúc rồi thuyết minh tình huống với Lý Hoa Mậu: “Trong di động của tôi có nhiều điện thoại liên hệ của khách hàng, anh cầm đi như vậy không biết đã làm chậm trễ bao nhiêu chuyện rồi! Tôi nói, di động của anh đưa Đinh Hạo luôn được không, tôi đổi một cái mới cho anh…” Hắn lại nhắc nhở đến chuyện cũ thương tâm của Lý Hoa Mậu, thứ bị mất đi không phải di động, mà là ảnh chụp người đẹp anh luôn trân quý. Lý Hoa Mậu lúc trước cũng mặt dày đi cầu xin Đinh Hạo trả lại cho anh, Đinh Hạo tám phần là vẫn chưa nguôi giận, một lần nói là ném vào thùng rác, một lần nói là thả vào bồn cầu xả nước rồi, tin tức một cái so với một cái càng thêm tuyệt vọng. Anh nhớ tới Lý Thịnh Đông là bạn Đinh Hạo, lại nảy ra chủ ý: “Lý Thịnh Đông à, chúng ta coi như không hòa thuận, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn bè mà! Nếu không như vậy đi, cậu đến chỗ Đinh Hạo cầm di động của tôi về, tôi lập tức trả điện thoại lại cho cậu!” Lý Thịnh Đông làm sao dám đi trêu chọc Đinh Hạo nữa, Bạch Bân mấy hôm nay vẫn vội vàng tìm cách túm gáy hắn, hắn trốn còn không kịp nữa là! Vừa mới nói một tiếng ‘Không’, bên kia liền nói sẽ cúp điện thoại, Lý Thịnh Đông vội vàng gọi anh lại: “Này này! Đừng cúp, chúng ta thương lượng lại đi…” Lý Thịnh Đông lần này thật sự đau thấu tâm can: “Tổ tông của tôi ơi, di động của tôi cho anh, trả lại tôi sim là được… A? Không cần của tôi?! Mua mua mua! Anh muốn loại nào mua loại đó! Giống nhau, cam đoan với anh giống cái cũ của anh như đúc!” Lý Hoa Mậu có lẽ cũng chỉ muốn kết quả như vậy, đùa Lý Thịnh Đông xong liền vui vẻ chấp nhận, nhưng vẫn cường điệu một chút: “Đây là cậu bồi thường cho tôi!” Điện thoại bên kia nghiến răng nghiến lời: “Đúng, tôi bồi thường anh!” Hai người ấn định thời gian gặp mặt, cúp điện thoại. Lý Thịnh Đông vẫn tức giận, đá sô pha một cước cho hả giận, miệng phun ra một tràng câu chữ không hay ho. Hôm đó Lý Thịnh Đông ở nhà, bình thường khi hắn trở về trấn đều ở cùng mẹ. Ba của hắn buôn bán bận rộn hơn hắn nhiều, bây giờ hắn trưởng thành cũng chạy ra ngoài, một mình mẹ hắn ở nhà rất đáng thương, Lý Thịnh Đông mặc dù có nhà bên ngoài cũng rất ít khi ra ngoài ở. Hắn bên này đối đầu với Lý Hoa Mậu, lớn giọng kia liền gọi mẹ Lý tới. Mẹ Lý chờ cạnh cửa nghe xong một hồi lâu, vừa lúc nghe thấy Lý Thịnh Đông ăn nói khép nép cầu người, là ‘tổ tông’ là mua này nọ, lại còn ‘giống trước kia như đúc’… Mẹ Lý vui vẻ, Đông Đông nhà cô đây là muốn tìm vợ sao! Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy thằng nhóc này hạ thấp với ai như vậy đâu! Trong trấn trên đều kết hôn sớm, mẹ Lý Thịnh Đông nhìn mấy người cùng tuổi mình đều được ẵm cháu trai, vô cùng hâm mộ! Nhưng cố tình Lý Thịnh Đông lại không phải là một người kiên định, bạn gái rất nhiều, không có ai là con nhà đứng đắn! Vừa mới bắt đầu mẹ Lý còn cảm thấy chia tay là tốt, nên đổi! Chỉ khi phát hiện ra Lý Thịnh Đông không ngừng đổi bạn gái xong, mẹ Lý mới bắt đầu sốt ruột. Cô cảm thấy con mình đùa giỡn quá điên rồ, dặn dò vài lần vẫn không thấy hiệu quả, gọi nó về đi xem mắt, lừa một hai lần còn được, sau đó không bị lừa nữa, còn uy hiếp cô: “Còn như vậy, con không về nhà nữa đâu!” Nghe thử xem! Lời này không phải thiếu đánh sao! Quất hai roi, Lý Thịnh Đông da dày thịt béo không đau, nhưng lại đau lòng tay mẹ mình, liên tiếp khuyên cô chậm một chút: “Đừng vươn cánh tay’ ‘Cổ tay sẽ bị thương đó’… Mẹ Lý đang tức giận bị hắn chọc cười, cũng không tiếp tục bắt hắn đi xem mắt nữa. Nhưng, trong lòng vẫn như trước hy vọng Lý Thịnh Đông có thể an ổn sớm một chút, trong nhà có người tri kỷ cũng dễ dàng nói chuyện khuyên nhủ an ủi hơn. Người khác đều nói Lý Thịnh Đông này vài năm phát đạt, nhưng cô làm mẹ nó cô biết, Đông Đông nhà cô cũng không ít lần chịu uất ức ở bên ngoài, uống rượu cũng sẽ khó chịu. Còn lần Đông Đông say mèm, nôn sặc sụa, hay cả mật cũng nôn ra… Cô đứng một bên đau lòng rơi lệ, Đông Đông còn dỗ dành cô, sau đó say cũng không dám về nhà, chờ không có việc gì mới trở về. Mẹ Lý thở dài, nhớ điện cuộc điện thoại vừa rồi của Lý Thịnh Đông liền nâng cao tinh thần, có lẽ đây là người con mình quyết định đúng không? Nhìn con mình cúp điện thoại, còn ‘cao hứng’ lượn khắp phòng, đá sô pha đập ghế dựa đặc biệt hưng phấn, mẹ Lý cảm thấy chuyện này theo sách mà nói, vừa nhìn đã biết chính là yêu đương rồi! Người trẻ tuổi cao hứng đều như vậy! Mẹ Lý ngóng trông ngày này đã nhiều năm, cô cảm thấy chắc sắp đến lúc mình có thể ôm cháu trai rồi, nhìn con mình chạy khắp phòng nở nụ nười, còn khuyên nhủ: “Đông Đông! Chuyện này không thể vội vã, con dỗ dành tốt đi, nhé!” Lý Thịnh Đông buồn bực, nhưng vẫn nhẹ nhàng với mẹ Lý: “Mẹ! Mẹ đừng xen vào, mẹ không biết đây là chuyện gì đâu…” Mẹ Lý ‘ha’ một tiếng, bất mãn: “Sao mẹ lại không biết! Không phải đi gặp mặt sao? Mẹ nghe thấy hết rồi!” Ghé qua dò hỏi: “Lớn lên thế nào? Người ở đâu? Đông Đông con đưa người về nhà cho mẹ nhìn thử đi!” Lý Thịnh Đông cầm áo khoác, chạy ra ngoài: “Mẹ, con có việc, ra ngoài trước!” Mẹ Lý ở phía sau đang hỏi han, không đuổi theo, cười mắng một câu: “Thằng gấu ngốc này! Theo đuổi người ta còn thẹn thùng nữa, không có tiền đồ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]