Đinh Hạo sau khi về nhà vẫn tức giận, nhớ tới câu nói ‘Một nhành hồng hạnh’ kia của Lý Thịnh Đông liền nổi nóng! Quá vũ nhục người! Buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được, cố sức nghĩ mọi phương pháp tàn bạo nhất để tra tấn Lý Thịnh Đông, cái trước so với cái sau càng thêm ngoan độc.
Bạch Bân bị cậu lăn lộn đến tình, người này cả đêm cứ lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo, giường cũng kêu cọt kẹt. Bật đèn đầu gường, nghiêng người hỏi cậu: “Hạo Hạo, làm sao vậy?”
Đinh Hạo đang xoay người, liền chúi đầu vào lòng Bạch Bân, mũi bị đập đau đớn: “A, không có gì. Em đang lo lắng ngày mai nên làm gì…”
Bạch Bân giữ lấy thắt lưng cậu, bắt cậu yên tĩnh trong lòng mình một lát: “Lần đầu tiên thấy em tích cực chủ động như vậy.”
Đinh Hạo ‘hừ’ một tiếng, có thể không tích cực sao? Đây là đại sự báo thù đó!”
Bạch Bân hôn lên môi cậu, rồi nhắm mắt chậm rãi hôn xuống dưới: “Biết chuẩn bị trước, rất đáng khen ngợi” Tay cũng chuyển từ thắt lưng Đinh Hạo sang mò vào trong áo ngủ, vén lên một ít, thoải mái vuốt ve.
Đinh Hạo bị anh mò đến hơi thở hỗn loạn: “Này, đây là khen ngợi anh nói sao? Bạch Bân… Anh đừng có, đây rõ ràng là đang ‘khen ngợi’ chính anh… Ưm!”
Áo ngủ bị kéo lên một nửa, như ẩn như hiện che khuất bộ phận trọng yếu, cố tình tay Bạch Bân đã ở bên trong ve vuốt không ngừng. Một bên động tay động chân với Đinh Hạo, một bên cắn cắn lỗ tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc-vung-trom/49525/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.