Trước khi Bạch Bân và Đinh Hạo đến khu đại học, Lisa đã tới.
Lisa một lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ, nói là muốn nhận cục cưng trở về: “Đinh Hạo, thật sự cám ơn cậu lắm! Hiện giờ tôi không bận rộn như trước nữa, có thể chăm sóc cục cưng!”
Đinh Hạo luyến tiếc trả bé con lại cho người ta, ôm không chịu buông tay: “Lisa, không cần vội, không phải cậu vẫn chưa mời được bảo mẫu sao? Nếu không…”
Nhắc tới bảo mẫu Lisa lại càng thêm cao hứng, dùng cả tiếng Trung tiếng Ý lẫn ngôn ngữ cơ thể nói một thôi một hồi, Đinh Hạo mất nửa ngày mới tạm thời hiểu được. Đại ý là ông Bạch thật sự lo lắng, bảo dì Ngô đến giúp bọn họ chăm sóc.
Cuối cùng Lisa còn thay ông Bạch chuyển đạt câu thăm hỏi ân cần: “Nội nói, nếu cậu ăn không đủ no, có thể khóc đến tìm dì Ngô! Nhà tôi luôn luôn mở rộng cửa hoan nghênh cậu tới!”
Lời này cô chuyển đạt rất chính xác, Đinh Hạo vui vẻ: “Không cần không cần, tôi vẫn chưa đến mức khóc vì miếng cơm đâu.”
Lisa ôm cục cưng, bảo bé chào tạm biệt Bạch Bân và Đinh Hạo: “Cục cưng, chúng ta về nhà nhé!”
Cục cưng nhận ra mẹ mình, đã mấy ngày không gặp rồi, lập tức ôm chặt lấy Lisa không buông. Nghe Lisa nói lập tức hào phóng cho Bạch Bân một nụ hôn gió, lại quay đầu đi tìm Đinh Hạo, thấy Đinh Hạo không đi cùng bé còn nghi hoặc: “Cha?”
Đinh Hạo mắt đỏ bừng, mấy ngày nay không uổng công cậu nuôi bé mà, nắm tay cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc-vung-trom/49518/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.