Đinh Hạo gần đây vô cùng hưng phấn, cậu hóng được chuyện náo nhiệt. Mẹ Lý Thịnh Đông nhận về một bé trai rất giống Lý Thịnh Đông hồi nhỏ rồi tặng trứng gà đỏ khắp hàng xóm.
Đinh Hạo là kiểu người không chịu ngồi yên, nhất là với chuyện ầm ĩ có liên quan tới Lý Thịnh Đông, cậu sẽ đặc biệt hăng say như uống máu gà mà hóng hớt. Năm đó khi cậu còn học nhà trẻ đã đặc biệt biên soạn một quyển ‘Bách khoa toàn thư sự tích dọa người của Bạch Lộ’ cho Bạch Lộ, bây giờ vẫn còn giữ, chờ tới ngày Bạch Lộ kết hôn sẽ đóng gói thắt nơ cẩn thận đưa đến cho cô.
Chuyện dọa người của Lý Thịnh Đông rất nhiều, nhưng không có việc nào có thể giống như lúc này vừa khiến Lý Thịnh Đông gặp rắc rối, lại khiến hắn buồn bực. Đinh Hạo vừa lúc theo Bạch Bân tới khu khai thác, tiện đường liền đi bộ qua bên Lý Thịnh Đông.
Đinh Hạo không coi mình là người ngoài, vừa vào cửa liền ngồi xuống, bưng chén trà thấm thía hàn huyên với Lý Thịnh Đông: “Thịnh Đông à, cuộc đời ai lại không có sóng gió chứ? Tôi cảm thấy cậu vẫn có lời, cậu xem, trên mũ đội một cái…”
Lý Thịnh Đông đang viết chữ đối diện, nghe thấy câu này của Đinh Hạo, run run thiếu chút nữa ký tên lệch ra ngoài! Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đinh Hạo: “Đừng nói bậy bạ! Ai mẹ nó bị chụp mũ chứ!”
Đinh Hạo am hiểu ý người, lập tức nhắc lại ý tưởng chính của mình: “Tôi là nói, cậu để nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc-vung-trom/2848289/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.