Đinh Hạo lo lắng một thời gian, chuyện gì cũng không xảy ra. Cậu bắt đầu hoài nghi mình bị Đinh Húc lừa. Đinh Hạo cảm thấy rất có khả năng, hơn nữa sáng hôm đó… thanh âm của Đinh Húc không thích hợp. Nếu bình thường Đinh Hạo sớm đã nhận ra, nhưng ngày đó tâm thần không yên, chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Bây giờ định thần lại, càng nghĩ càng cảm thấy Đinh Húc đây là trả đũa.
Đinh Hạo lấy chiếc di động mình giấu trong hộp sắt nhỏ ra. Loại di động màu đen cảm ứng này đã được đưa ra thị trường, không cần vụng trộm cất giấu nữa. Chiếc điện thoại theo Đinh Hạo một đường, vẫn luôn cẩn thận đặt trong hộp sắt không sử dụng, chỉ duy nhất mở ra một lần là vào lúc Đinh Hạo sinh nhật lần 6 tuổi.
Khi đó không có tiền, thiếu chút nữa đem nó đi cầm bán.
Nhưng, may mắn Bạch Bân xuất hiện, cầm theo chú heo nhỏ tiết kiệm nhét đầy đầy mặt, nói cho cậu biết, đây là ‘Nguyện vọng của Hạo Hạo’. Bạch Bân giống như vẫn luôn biết thứ cậu cần nhất, không dung túng, nhưng sẽ luyến tiếc để cậu khổ sở.
Đinh Hạo lấy chiếc di động màu đen kia ra, vỏ ngoài kim loại vẫn lạnh như băng, cầm trong tay thật lạnh. Đây là bằng chứng duy nhất có thể chứng minh cậu đã sống lại một lần nữa.
Mày mò một chút, di động vẫn chưa thèm mở ra, màn hình tối đen. Cũng đúng, đã sắp 20 năm rồi, không khởi động được cũng coi như bình thường. Đinh Hạo sờ sờ hoa văn ánh bạc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc-vung-trom/2848272/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.