Việt Nam……….
- Anh sao thế? Nó đi rồi. Đi thật rồi. Có ai muốn tin đâu. Nhưng anh thế này để được gì chứ? Anh nghĩ nó vui khi thấy anh thế này ư?anh xem lạianh bây giờ đi. Có còn là anh nữa không hả?- Trinh hét lên đau đớn.
Từ ngày Vân ra đi, nó buồn. Nhưng nó biết Duy còn buồn hơn nó. Ngày ngày anh vùi đầu vào men rượu. Khi say thì lảm nhảm đủ thứ. Khi tỉnh thì đòi đi tìm Vân. Nó không muốn tin Vân đã ra đi nhưng sự thật phơi bày ratrước mắt, bảo sao nó không tin cho được. Nhưng nó không đến mức nhưDuy- tìm quên trong men rượu. nó thích đi ra biển một mình nhưng trongthâm tâm thì vẫn luôn có Vân hiện diện bên cạnh. Nó ngắm biển cũng mộtmình. Ngắm biển- thứ trước đây Vân rất thích. Nghe nhạc- bản nhạc yêuthích của Vân. Nó cũng như
Duy, đắm chìm trong ảo tưởng rằng Vân vẫn đang ở bên. Nó yêu Vân- mộttình bạn trong sáng bền chặt. Nó yêu đứa bạn thân hay khóc nhè, thíchnhõng nhẽo. Có lúc nó thấy ghét Vân lắm, ghét cái tính nhõng nhẽo củaVân lắm nhưng giờ đây nó thấy nhớ- nhớ cái tiếng gọi “ Trinh iu” củaVân. Vì tình bạn này mà nó chư bao giờ nói ra tình cảm của mình. Rằng nó yêu Duy. Nó yêu người mà nó vẫn luôn miệng gọi là anh ba. Nó yêu anhlâu rồi. trước cả Vân. Nhưng nó chưa kịp nói ra thì Duy đã nói yêu Vânmất rồi. Nhưng nó không hối hận vì lời yêu chưa nói. Suy cho cùng nếubắt nó chọn lựa giữa tình bạn và tình yêu thì nó sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/27067/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.