……………………….
lại một hành trình dài trở về Việt Nam trên chiếc máy bay quen thuộc. nhưng lần này không chỉ có mình nó mà còn có gia đình nó nữa. có ba, có mẹ, có 2 anh. mọi người hồi hộp không kém gì nó. Không biết khi gặp mặt nhau thì sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng phải nói đến người hồi hộp nhất chính là Kaishi. Đó là điều tất yếu của cuộc sống.( như lavie ấy). Không chỉ đến Việt Nam gặp mặt gia đình Satomi với mục đích như mọi người, cái mục đích cao cả chính là…làm quen với ông bà nhạc tương lai. Còn phải cố gắng lấy lòng nữa chứ. Vì thế, cả chuyến bay anh không hề chợp mắt nổi một giây nào vì quá ư là hồi hộp.
Lâu lắm rồi ba mẹ nuôi của nó không trở lại Việt Nam. chắc gần nửa đời người rồi. vì thế, khi đặt chân xuống sân bay, mẹ nuôi của nó khóe mắt rưng rưng nhìn cảnh vật xung quanh. Tuy Hà Nội khác Sài Gòn nhiều, nhưng dù sao, mỗi tấc đất này đều là cố hương của bà. Bà xúc động lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt đã có nếp nhăn vì dòng thời gian vô tình tàn phá.
Satomi ôm chặt lấy bờ vai mẹ, thì thầm một câu nói đùa gì đó làm bà bật cười. rồi kéo vali hành lý đi ra khỏi sân bay. ở phía ngoài, nó chắc mọi người trong gia đình đang đợi nó. Nhưng nó không nói cho cả nhà biết nó sẽ về đây cũng với gia đình đã cưu mang nó khi nó mất trí nhớ. Nó muốn cho ba mẹ một sự bất ngờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/1955948/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.