- chào tiểu thư...- hai hàng người cúi rạp đầu chào đầy tôn kính khi nó đặt chân lên tấm thảm đỏ bước vào casino.
Nó mỉm cười đầy vẻ kiêu kì, một nụ cười toát lên cái uy nghiêm của một tiểu thư xã hội đen lạnh lùng chính hiệu.ai cũng hiểu nụ cười đó thay cho một lời chào.
Tách...vặn nắm đấm cửa căn phòng đã
quen thuộc, nó gõ nhẹ từng nhịp chân xuống sàn bước đến bên chiếc bàn làm việc.
- ai? Ko biết quy định hả? vào sao ko gõ cửa?- một giọng nói trầm trầm vang lên, không có vẻ gì người đó sẽ quay đầu nhìn lại. nhưng nó biết giọng nói đó là của ai.
- con nhớ ba ghê...- nhoài người qua bàn, nó vòng tay ôm chặt cổ người mà nó cũng gọi là ba ấy- ba nuôi của nó.
Xoay chiếc ghế lại, ông đứng bật dậy, bất ngờ tát nó một cái khá đau. Nhưng hình như nó không ngạc nhiên lắm vì hành động này của ông mà nó ngac nhiên nhận ra rằng nó chỉ không lâu mà ba nó hình như già thêm vài tuổi. bất giác, giọt nước mắt rơi dài trên má.
- con xin lỗi vì biến mất mà không nói với mọi người.
- con không biết mọi người lo lắng cho con ra sao hả? sao không có trách nhiệm gì hết vậy? ba đã nghĩ ba mất đi đứa con gái một lần nữa rồi.- ông nói giọng cứng rắn, nhưng nó biết ông đang rất xúc động.
- con xin lỗi. con biết con sai khi không liên lạc với mọi người. quả thật ở Việt Nam con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/1955939/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.