15.
Đây là lần đầu tiên ta cãi nhau với Hốt Hãn Tà. Tào Lô luống cuống tay chân, nhưng cũng rõ hết ngọn nguồn nên lại càng không biết khuyên ta thế nào, chỉ đành lặng thinh ở cạnh bên ta.
Đồ An năm tuổi đã biết để ý chuyện xung quanh, cũng cảm giác được ta đang buồn bực không vui. Nó ôm lấy eo ta, trèo vào trong lòng ta nói: “A nương sao buồn vậy? A nương ăn cơm chưa? A nương có đói không? A nương muốn ăn không ạ?”
Ta không dám trả lời Đồ An, chỉ sợ lời chưa dứt nước mắt đã tuôn, chỉ đành ôm nó, một lần lại một lần xoa tấm lưng bé nhỏ của nó: “A nương không sao, a nương không sao đâu. Đồ An nhất định phải ngoan nha.”
Đồ An vẫn đang cọ cọ cái cổ ta, y như một con sâu róm: “Đồ An vẫn luôn ngoan mà. Đúng không, a nương?”
Ta ôm nó vào trong lòng, không để nó thấy được gương mặt đã ướt đẫm của ta.
***
Vương tử tộc Hung Nô đưa đến cũng chỉ mới lên bảy, so với Đồ An không cao hơn là mấy. Nó chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng quan sát từng người. Tuy nói Tang Ca là tỷ tỷ của nó, nhưng lúc nó được sinh ra thì Tang Ca đã gả đến Nguyệt Thị rồi, hai chị em còn chưa thấy mặt nhau bao giờ.
Thằng bé sợ hãi, hai mắt mở to, cảnh giác nhìn chúng ta. Người bên cạnh nó ngồi xuống nói với nó mấy câu, rồi đẩy nó về phía này.
Đứa bé bước đi vài bước, rồi lại ngoái đầu lại nhìn. Tất cả mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dao-dao/645895/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.