06.
Hốt Hãn Tà bị Đại phi và Đại Yên thị kéo chân, gần nửa tháng không tới gặp ta. Thật ra ta lại mừng thầm, đứa bé trong bụng ta còn chưa biết tính toán ra sao, ta cần chút thời gian.
Nhưng Ngọc Đường không nghĩ vậy, Hốt Hãn Tà không tới là mỗi ngày con bé cứ như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng không nhịn được nữa, nó trực tiếp chạy tới trước mặt ta hỏi: “Công chúa, Thiền vu hắn… thay lòng đổi dạ à?”
Ta đang uống nước xém chút sặc chết, nghe mấy lời đó thì lăn trên giường mà cười bò đến độ đau sốc hông: “Ôi, bụng của ta~ Ngọc Đường, hắn là Thiền vu đấy. Mà hắn có là một tên thường dân đi nữa thì ba vợ bốn nàng hầu vẫn là chuyện đương nhiên cơ mà?”
Ngọc Đường sực tỉnh rồi gật đầu, thờ dài: “Ai, bình thường tiểu Thiền vu đối tốt với người quá, em mới quên mất…”
Ta véo hai bầu má của nó, khuyên nhủ: “Giờ hắn còn trẻ á, chứ sau này cơ thiếp của hắn sẽ càng ngày càng nhiều. Cứ thêm một người là ta phải giận một lần sao, được cái gì?”
Ngọc Đường nhìn ta, mím môi, không nói lời nào.
Ta thấy nó như thế thì bật cười, hỏi: “Sao?”
Ngọc Đường thở dài: “Công chúa hồi trước đâu có thế.”
Ta rũ mi, cười khổ: “Trước kia ta là trưởng nữ cha thương nhất, có phụ hoàng, có hoàng hậu nương nương, có mẫu phi, có ca ca, cái gì ta cũng có, còn giờ… ta có cái gì? Không còn ai để dựa vào, sống phải cúi đầu chút cũng được. Không sao đâu, ngày qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dao-dao/645886/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.