03.
Ta không thèm để ý người Nguyệt Thị nghĩ gì về ta, ta chỉ quan tâm quốc gia của ta có yên bình hay không. Bọn họ nói ta tâm cơ cũng vậy, nói ta mê hoặc quân tâm cũng thế, chỉ cần đạt được mục đích thì làm cách nào cũng được.
Ta tạm lánh mặt ít ngày, tới ngày thứ năm thấy cũng đã đủ, ta dẫn Ngọc Đường qua dưới chân núi Thiên Sơn đi tìm đồ ăn. Vừa bước ra khỏi lều đã thấy mẹ Hốt Hãn Tà – Đại phi Nguyệt Thị bước tới trước mặt ta. Ta thầm than hỏng trong lòng, theo bản năng muốn trốn đi. Bàn tay của Đại phi tát thẳng lên gò má ta, mặt ta nóng rát.
Ngọc Đường kinh hô, vội đẩy ta ra phía sau, giằng co với Đại phi: “Đại phi làm gì đấy?”
Bà ta lạnh lùng cười, từ trên cao khinh miệt liếc xuống chỗ ta, nói vài câu tiếng Nguyệt Thị. Đám thị nữ phía sau xốc lều của ta lên, dọn sạch những thứ đồ ta mang theo từ Tề quốc. Bà ta hung hăng trừng ta cái nữa rồi nghênh ngang rời đi.
Ta che mặt, không nói câu nào.
“Công chúa… Công chúa… Người để nô tỳ nhìn xem, mặt người… Ôi! Sao lại cháy máu nhiều như thế…” Ngọc Đường gấp đến độ ứa nước mắt, kéo ta vào trong màn, vội đi tìm thuốc. Đến khi con bé phát hiện thuốc mỡ mang theo từ Tề quốc đều bị Đại phi lấy đi hết thì tức đến giậm chân, miệng liên tục mắng: “Đúng là chẳng ra gì! Man di thì vẫn là man di! Ngoài tát thẳng vào mặt thì chả biết làm gì hết!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dao-dao/645883/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.