Nhiều ngày lăn lộn tại kinh thành nhưng tin tức về vương phụ vẫn không thu được gì. Đoan Mộc Huyền Ngự chán nản thở dài, ngán ngẩm nhìn qua cái tên nghĩa đệ Đông Phương Vô Song đang trêu hoa ghẹo nguyệt bên kia. Đến bây giờ gần ba tháng Huyền Ngự vẫn tự hỏi tại sao lại đi kết bái với hắn.
“Ai…. vị này công tử sao lại tịch mịch ngồi một nhìn ở đây,hay để tiểu nữ uống rượu giải sầu cùng ngài” ẻo lả yên chi ngọc phấn nữ nhân xà vào lòng Huyền Ngự cười khúc khích quyến rũ. Đệ nhất hồng bài của Điệp Mộng Lâu mê mị động lòng người cho đến nay nàng chỉ chào thua trước Lam Kiều của Thiên Tầm Môn. Nhưng với vị công tử có mái tóc đẹp hơn cả ánh minh nguyệt, nhãn thần như bích ngọc này nàng đã động tâm, nhất quyết không thể bỏ qua. Không dám tự kiêu, nhưng dám khẳng định nam nhân trên đời này có thể chống lại sức quyến rũ của nàng vô cùng ít.
Tuy nhiên vô cùng thương tiếc báo tin cho đệ nhất hồng bài Điệp Mộng Lâu, Đoan Mộc Huyền Ngự nhà chúng ta lại nằm trong số ít ỏi đó. Hắn vô cùng chán ghét mùi son phấn vì từ nhỏ đã bị dị ứng với mùi này.Mặt khác mẫu thân của hắn được xem là đệ nhất mĩ nữ trên giang hồ một thời thanh thoát ôn nhu.Nhưng hắn, thân làm con sau mười bảy cái xuân xanh đã nếm trả đủ mọi loại tư vị của thứ gọi là thanh thoát ôn nhu. Nên hắn rất sợ mùi phấn son và còn sợ mĩ nữ hơn gấp bội.
“Tránh ra” nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-bo-cong-anh/89658/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.