Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Trong phòng tối, rèm cửa sổ che mất ánh sáng, Edward lấy tay kẹp thuốc lá, đang ngồi trên sàn nhà xem phim, khói mù lượn lờ dâng lên, một bộ phim tên là ‘Thiên đường điện ảnh’ (Cinema Paradiso),lúc kết thúc trên màn ảnh hiện lên cảnh mọi người đang hôn nhau, khiến người ta cảm động…..
Anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Niệm Ân, cặp mắt màu mực kia trong suốt sáng ngời không có chút tạp chất nào, cậu cứ như nhìn thấu cả thế giới này, mà cũng giống như lưu lạc ở bên ngoài thế giới này, rõ ràng đứa trẻ trưởng thành sớm như vậy nhưng lại có sự hồn nhiên của trẻ nhỏ.
Có lẽ, khi đó mình đã động lòng.
Vì trong nháy mắt đó anh nhớ lại vườn hoa hồng của mẹ khi còn bé, sau giữa trưa tản ra hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt; nhớ tới tiếng đàn Piano sáng sớm đàn khúc nhạc du dương trong phòng; nhớ tới đám mây bay qua bầu trời màu lam… Những ký ức tuổi thơ rất xưa đó đã từng quên lãng, hoặc nói là bị mình quên lãng.
Thích cậu, muốn đặt cậu vào trong lòng, hoàn toàn có được, muốn cưng chiều cậu, nhìn cậu cười vui vẻ…..
Loại tình cảm mãnh liệt như thế, đến nỗi anh cảm giác mình giống như dã thú chìm đắm trong đầm lầy, cố gắng giãy dụa cầu xin, nhưng lại không thể tự thoát được, chỉ có thể bị dìm ngập.
“Cót két!” Khóa cửa phát ra tiếng vang nho nhỏ, nhưng đang lúc âm nhạc kết thúc bộ phim, Edwrad không chú ý tới.
Cố Niệm Ân đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-an/743/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.