Chương trước
Chương sau
Thật ra Thẩm Đình Vị cũng không có chấp niệm quá lớn đối với sinh nhật, trái lại là cha mẹ và bạn bè của cậu vẫn luôn đam mê chuẩn bị một buổi sinh nhật bất ngờ cho cậu hơn, đến mức khiến cậu bất tri bất giác sinh ra tâm tình chờ mong ngày sinh nhật hằng năm.
Cậu còn nhớ rõ ngày sinh nhật vào năm ngoái, người nhà của cậu và bạn bè ngồi vòng quanh ở trước bàn ăn, tất cả mọi người sáng mắt lên đợi chờ cậu ước một điều ước sinh nhật, thật giống như còn mong muốn ước nguyện được hoàn thành hơn chính bản thân cậu.
Thật ra ngày hôm đó cùng với mỗi một năm trước đó cũng không có sự khác biệt nào, nguyện vọng của cậu đều là: Bình an suôn sẻ, cả gia đình hạnh phúc hòa thuận.
Trong đôi mắt mỉm cười của cha cậu phản chiếu ánh nến ấm áp, nói: "Thẩm Đình Vị, nên đổi một điều ước khác."
Mẹ của cậu cũng sờ đầu cậu mỉm cười: "Đúng vậy đó, Vị Vị của chúng ta không có điều ước cho chính mình sao? Chẳng hạn như tìm một người mà con thích --"
"Mẹ......" Thẩm Đình Vị bất đắc dĩ ngắt lời mẹ, sau khi thổi tắt ngọn nến lại mỉm cười rất thỏa mãn, nói: "Thời gian dần dần trôi, những thứ muốn có rồi sẽ có hết thôi."
Thẩm Đình Vị trong 22 năm trước đây, đều cho rằng vận mệnh của mình rất tốt, ít nhất thì điều ước sinh nhật hằng năm của cậu đều có thể thực hiện.
Có đôi khi cậu sẽ phỏng đoán có phải là bởi vì điều ước của cậu đều rất dễ dàng đáp ứng, vậy nên thỉnh thoảng cũng sẽ mong chờ đến ngày sinh nhật tiếp theo để đổi thành một điều ước cụ thể hơn, nhưng cho dù cậu có soạn bao nhiêu bản thảo ở trong lòng, cứ mỗi lần đến giây phút nhắm mắt lại, suy nghĩ đầu tiên của cậu đều sẽ biến về lại thành bình an và hòa thuận.
Đáng tiếc ngày vui của Thẩm Đình Vị lại đột ngột dừng lại vào năm 23 tuổi đó, tất cả cuộc sống bình thường mà cậu muốn không còn nữa, bình an suôn sẻ của cậu cũng không còn, cả gia đình của cậu...... Cũng mất rồi.
Trận tai nạn xe đó đâm cuộc sống của cậu tan tành vụn nát, cậu ở cái thế giới xa lạ này đối mặt với một tương lai mông lung hai bàn tay trắng.
Thẩm Đình Vị cho rằng mỗi khi mình nhớ đến đoạn ký ức đó sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng hôm nay cậu mới phát hiện vậy mà mình đã có thể vô cùng bình tĩnh để tiếp thu những sự thay đổi to lớn trong cuộc sống của hiện tại và quá khứ.
Chính cả bản thân Thẩm Đình Vị cũng không nhận ra trên gương mặt đã hiện ra ý cười, mím môi một lát, mới âm thầm thu hồi suy nghĩ của mình, không suy nghĩ về khoảng thời gian đã mất đi kia thêm nữa.
Cậu biết mình và Liên Quyết đang ở trong một giai đoạn không tệ lắm, cuộc sống mới của cậu chưa hẳn là không tốt.
Sự dịu dàng mà Liên Quyết thỉnh thoảng bộc lộ cho cậu một cảm giác an toàn cực lớn, bất tri bất giác, đã trở thành chỗ dựa duy nhất của cậu ở thế giới này.
Thẩm Đình Vị vẫn luôn là một người dễ dàng hài lòng, cậu chỉ cần nghĩ đến năm nay có Liên Quyết cùng cậu trải qua một sinh nhật đơn giản, như thể những nỗi cô đơn ở trong lòng đó đã bị càng nhiều những cảm xúc không dễ dàng bộc lộ khác thay thế.
Sau khi Liên Quyết và Khang Đồng đều đi cả rồi, Thẩm Đình Vị bắt đầu chuẩn bị cho ngày sinh nhật đầu tiên của mình ở thế giới này, cậu cũng không nghĩ đến cách thức quá long trọng, suy nghĩ một chút về những việc làm trong khả năng của mình, quyết định làm hai chiếc bánh ga-tô--
Liên Quyết cũng giống như cậu không thích ngọt, cho nên sau khi làm một chiếc bánh kem nhỏ, cậu lại làm thêm một chiếc bánh Chiffon ít béo ít đường khác.
Nhưng tạo hình của bánh Chiffon rất khó để làm cho xuất sắc, cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy đơn điệu tẻ nhạt, thiếu bầu không khí, cuối cùng vẫn lựa chọn trang trí bằng trái cây và một lớp đường phủ ở bên ngoài. Thậm chí trong quá trình trang trí còn quấy rầy Thường Khai Tâm mấy lần, tham khảo lời đề nghị mà Thường Khai Tâm đưa ra, cuối cùng mới hoàn thành được chiếc bánh ga-tô với ý đồ khiến Liên Quyết cảm thấy bất ngờ trong ngày sinh nhật của mình.
Bởi vì phủ thêm một lớp đường, bánh ga-tô có thể là vẫn có chút ngọt.
Thẩm Đình Vị muốn nếm thử, lại sợ làm hỏng nét đẹp mà phải vất vả lắm mới trang trí xong, đành phải gửi hi vọng ở Liên Quyết sẽ bao dung với cậu.
Đương nhiên cậu tin rằng Liên Quyết nhất định sẽ bao dung với vị ngọt không hợp khẩu vị một chút xíu này, Liên Quyết vốn dĩ chính là như vậy, nhìn vào thì rất không hợp tình người, trên thực tế lại không quá hà khắc với cậu.
Cùng với số tháng tăng dần lên của bé con ở trong bụng, Thẩm Đình Vị cảm thấy các hoạt động của mình thường rất cồng kềnh, đứng lâu cũng sẽ cảm thấy bụng dưới quá nặng, hai chân sẽ rất mỏi.
Vì không thể đứng quá lâu, hai chiếc bánh ga-tô này cậu lúc làm lúc ngừng rất lâu, tiêu hao thời gian rất dài và rất nhiều tinh lực.
Bánh kem sau khi làm xong được cậu đặt ở trên bàn, đợi Khang Đồng trở về để sẻ chia.
Mà cái bánh Chiffon kia được cậu cẩn thận cất vào trong tủ lạnh.
Lâm Sâm là thư ký riêng của Liên Quyết, công việc cần phải làm bao gồm nhưng không giới hạn việc giúp hắn duy trì các mối quan hệ cá nhân trong việc kinh doanh. Vậy nên trong tay anh lưu giữ thông tin cá nhân của một số đối tác quan trọng, đôi lúc anh cần phải thay Liên Quyết chuẩn bị món quà phù hợp và tặng vào những thời điểm thích hợp.
Nhưng bởi vì có một năm nào đó Liên Quyết quên mất sinh nhật của Trần Ninh Tuyết, bị Trần Ninh Tuyết không bỏ qua mà nhắc mãi một khoảng thời gian rất dài, từ đó về sau trong bản ghi chú sinh nhật của Lâm Sâm nhiều thêm một danh sách gọi là [ Thành viên trong gia đình ] -- Không phải là thành viên trong gia đình của anh, mà là ông chủ của anh.
CMND và hộ khẩu của Thẩm Đình Vị vốn dĩ là anh làm giúp, thông tin đọc không được trăm lần thì cũng là chục lần, bắt nguồn từ thói quen nghề nghiệp và sự suy đoán về thân phận của Thẩm Đình Vị, anh quen cửa quen nẻo mà ghi chép lại thông tin cá nhân của Thẩm Đình Vị.
Bản ghi chú nhắc nhở hôm nay là sinh nhật tuổi 24 của Thẩm tiên sinh.
Tới gần giờ tan làm, Lâm Sâm gõ cửa phòng làm việc của Liên Quyết, chuẩn bị nhắc nhở hắn về sinh nhật của Thẩm tiên sinh.
"Liên tổng, hôm nay --"
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Liên Quyết lại vang lên, Liên Quyết nhìn lướt qua thông tin cuộc gọi, trên mặt lộ ra một ít ý cười, giơ tay lên với anh, ra hiệu anh im lặng.
Liên Quyết nhận điện thoại, không đợi hắn mở miệng, đối phương đã nhanh hơn một bước, giọng nói của đối phương nghe vào vô cùng vui vẻ cũng vô cùng chân thành: "Kế hoạch kinh doanh mà quý công ty đưa ra bên tôi đã mở cuộc họp để thảo luận rồi, hội đồng quản trị nhất trí cho rằng phương án này có thể thực hiện, công ty của chúng tôi có lòng tin rất lớn đối với lần hợp tác này đó."
Tuy rằng Liên Quyết sớm đã có lòng tin chắc chắn về kết quả này, dù sao trên dưới công ty làm việc suốt ngày đêm hơn nửa tháng nay, vì để lấy được đơn hàng này có thể nói là nhọc lòng, bây giờ chân chính làm được rồi, vẫn khiến hắn thở ra một hơi: "Vậy thì không còn gì tốt hơn."
"Hôm nay tôi đã đến thành phố Nghi, vốn định đến nhà thăm hỏi, lại sợ quấy rầy đến các hoạt động bình thường bên chỗ Liên tổng. Xin hỏi bây giờ Liên tổng có vui lòng đến dự hay không, chúng ta gặp mặt trực tiếp để bàn về việc hợp tác?"

Liên Quyết đơn giản nói xã giao vài câu, hỏi thăm đối phương về địa điểm gặp mặt, đối phương nói lát nữa sẽ gửi đến điện thoại của hắn, Liên Quyết liền rất dễ chịu mà nói với bên kia: "Lát nữa gặp."
Vì Lâm Sâm đã làm việc cho Liên Quyết rất nhiều năm, hiếm khi nhìn thấy hắn mang theo cảm xúc ở trên mặt, thế là xem như đương nhiên mà xác định người ở đầu bên kia điện thoại là Thẩm tiên sinh.
Liên Quyết cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Lâm Sâm còn đứng ở cửa, bước chân dừng lại.
Hắn vốn định mang Lâm Sâm đi cùng, nhưng nghĩ đến địa chỉ mà đối phương gửi qua là một phòng ăn riêng ở một khách sạn nào đó, chỉ sợ mang Lâm Sâm đi cùng thì không tốt lắm, bèn sửa lại mà chỉ hỏi: "Vừa nãy cậu muốn nói chuyện gì?"
Lâm Sâm thấy hắn đã hẹn thời gian với Thẩm tiên sinh, lời nhắc nhở của mình hiển nhiên đã trở thành dư thừa, thế là lắc đầu, nói không có chuyện gì quan trọng, cũng chúc hắn buổi tối vui vẻ.
Hiển nhiên tâm trạng của Liên Quyết không tệ, trước khi đi còn nói với anh: "Hôm nay tan làm sớm một chút."
Khi Khang Đồng tan học trở về nhìn thấy bánh ga-tô quả nhiên đôi mắt đã sáng lên một chút, Thẩm Đình Vị lấy cớ nói rằng chúc mừng nó kết thúc kỳ thi hằng tháng trước, thật ra là có chút lòng riêng không nên bị Khang Đồng phát hiện ra, cậu muốn giữ lại thời gian cầu nguyện cho ban đêm, nói chính xác hơn là giữ lại ở trên người Liên Quyết.
Dù sao sở dĩ điều ước sinh nhật quý báu, là bởi vì một năm chỉ có thể ước một lần.
Cậu đoán có lẽ là Liên Quyết không biết sinh nhật của cậu.
Sáng nay Thẩm Đình Vị không có cố ý nhắc nhở hắn, bởi vì Liên Quyết vốn đã bề bộn nhiều việc, không cần tốn thời gian cho việc lựa quà cho cậu.
Thẩm Đình Vị cảm thấy những điều mình muốn rất ít, chỉ cần một cây hoa Nhài vào lễ tình nhân và một chiếc bánh ga-tô vào ngày sinh nhật, là cậu đã có thể vui vẻ thật lâu.
Nhưng nguyện vọng của Thẩm Đình Vị lại rất tham lam, chỉ có Liên Quyết mới có thể thực hiện được.
Khang Đồng ăn bữa tối xong, giúp Thẩm Đình Vị thu dọn bàn ăn rồi trở về phòng ngay.
Ngày mai nó còn phải thi hai môn, cần phải ôn lại bài, cũng cần phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Ngày hôm nay dường như cũng không có gì khác biệt với những ngày bình thường khác, ngoại trừ tâm tình đợi chờ Liên Quyết về nhà của Thẩm Đình Vị từ vui sướng và mong đợi dần dần biến thành sốt ruột ra.
Phim truyền hình vào khung giờ vàng đã chiếu từ phần tóm tắt tập trước đến phần nhạc kết phúc phim, đồng hồ vang lên vài tiếng "tích tắc", tâm trạng của Thẩm Đình Vị đi theo chuyển động tuần hoàn của kim đồng hồ mà đi xuống.
Khi TV đã phát đến bản tin buổi tối, cậu cầm di động bối rối rất lâu, vẫn soạn một tin nhắn Wechat, hỏi Liên Quyết khi nào thì trở về.
Thẳng đến khi cậu rất mệt mỏi cũng rất buồn ngủ, cuộn tròn người ngủ ở trong ghế sofa, cũng không nhận được hồi âm của Liên Quyết.
Trước khi ngủ Thẩm Đình Vị đột nhiên nghĩ, cũng may là cậu làm bánh Chiffon, không dùng đến bơ, nếu không thời gian lâu như vậy có thể bơ sẽ tan ra, bánh ga-tô sẽ trông rất khó coi. Lại mơ mơ màng màng nghĩ, buổi chiều cậu đã đặt bánh ga-tô vào trong tủ lạnh, sao có thể tan ra...... Thật ra hôm nay đã làm ra được một chiếc bánh kem có mùi vị cũng không tệ, nên chừa lại cho Liên Quyết một miếng.
Nhưng thôi bỏ đi, Liên Quyết không thích ăn bơ.
Thẩm Đình Vị đã có một vài giấc mộng mơ hồ ngắt quãng, trong mơ toàn là gương mặt của Liên Quyết.
Liên Quyết hôn lên trán cậu, nói với cậu sinh nhật vui vẻ, thậm chí còn hát bài hát mừng sinh nhật cho cậu nghe.
Cậu cảm thấy bộ dạng hát bài hát mừng sinh nhật của Liên Quyết cũng rất quái lạ, khi mỉm cười cũng rất khác hắn, khiến Thẩm Đình Vị nhanh chóng nhận ra đó là mơ -- Thế là cậu tỉnh dậy trong tiếng "tích" ngắn ngủi phát ra từ khóa cửa.
Dường như Liên Quyết cũng không nghĩ rằng đèn LED phòng khách vẫn còn sáng, động tác vào cửa của hắn ngưng lại không bao lâu, bởi vì lúc bình thường Thẩm Đình Vị sẽ chỉ giữ lại một ngọn đèn đứng ở trước ghế sofa cho hắn.
Thẩm Đình Vị mới vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ ngọt ngào, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tan đi, nghe được tiếng động ở cửa, nhanh chóng ngồi thẳng lên từ trên ghế sofa.
Cậu quay đầu nhìn Liên Quyết đang vào cửa, đôi mắt hẹp dài bất giác cong lên, mắt rất sáng, giống như đã nhận được một bất ngờ đến muộn, ngay cả giọng điệu cũng trở nên rất vui sướng: "Anh về rồi?"
Chắc là Liên Quyết vừa kết thúc một buổi xã giao, vẻ mặt của hắn hơi mỏi mệt, bên dưới hốc mắt lộ ra màu xanh nhạt, Thẩm Đình Vị suy đoán từ nét mệt mỏi vẫn chưa được giấu đi hoàn toàn từ giữa hai đầu lông mày của hắn, có lẽ là hắn đã uống rượu.
Nghe thấy giọng nói của cậu, Liên Quyết ngẩng đầu lên nhìn sang, sự mỏi mệt trên mặt hơi thả lỏng, nhưng ngay khi nhìn vào đồng hồ ở sau lưng Thẩm Đình Vị, ngừng lại nửa vời.
Liên Quyết thu ánh mắt về từ đồng hồ rồi nhìn về phía Thẩm Đình Vị, sắc mặt thả lỏng được một nửa đã hoàn toàn trở nên nặng nề.
Nửa đêm gần 1 giờ 30, Thẩm Đình Vị không biết vì sao vẫn còn trông coi ở trong phòng khách, đã không tuân thủ lời mà bác sĩ đã nhắc đi nhắc lại rằng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng không có mặc nhiều hơn một chút theo lời nhắc nhở của hắn mấy ngày trước.
Sự thay đổi trong sắc mặt của Liên Quyết bị Thẩm Đình Vị nhận ra, có lẽ là sau khi nhìn thấy Liên Quyết về muộn quá vui vẻ, Thẩm Đình Vị hiếm khi sơ ý bỏ qua sắc mặt nghiêm lên của Liên Quyết.
Cậu nửa quỳ trên ghế sofa không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Liên Quyết đang đổi giày, vẻ mặt và ánh mắt đều tràn ngập vui sướng, chỉ là khi vừa mới mở miệng, lại không khống chế được mà nhẹ nhàng hắt hơi một cái.
Bầu không khí thoáng cứng đờ, cho dù là Thẩm Đình Vị cũng nhận ra sự nghiêm khắc trong ánh mắt của Liên Quyết.
Có lẽ cậu vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng ngọt ngào ở trong giấc mơ vừa nãy, không thể gộp một Liên Quyết dịu dàng cùng cậu ăn mừng sinh nhật mà cậu đã mơ thấy trong lúc ngủ với một Liên Quyết lạnh lùng âm u ở trước mặt ngay lúc này vào cùng một chỗ.
Thẩm Đình Vị nhìn vẻ mặt của hắn, không hiểu sao lại có chút chột dạ, cậu vẫn còn nhớ chuyện Liên Quyết không tuân thủ lời hứa về sớm một chút, trong giọng nói bất giác kèm theo một ít trách móc: "Sao bây giờ anh mới về thế?"
Liên Quyết không trả lời câu hỏi cậu, từ lúc vào cửa đã lạnh mặt, giọng nói của hắn rất thấp, xen lẫn với bất mãn được sinh ra từ men say, giọng điệu rất khác biệt so với sự dịu dàng trong khoảng thời gian này, trong giọng nói không quá ôn hòa mang theo sự chất vấn vô cùng rõ ràng: "Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?"

Thẩm Đình Vị bị hắn nhắc nhở, mới vội vã nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, ý cười chất chứa ở trong mắt ngừng lại không quá rõ ràng.
Thẩm Đình Vị vốn dĩ vẫn còn bị tâm trạng đột ngột đi xuống của Liên Quyết ảnh hưởng đến, sau khi nhận ra sinh nhật của mình đã qua loa kết thúc, độ cong ở khóe môi cũng chậm rãi thẳng lại.
Cậu thu ánh mắt về từ trên đồng hồ treo tường, nhất thời cụp mắt xuống, che đậy nỗi thất vọng ở trong mắt, khi ngẩng đầu lên một lần nữa đã kiểm soát tốt cảm xúc.
Cậu không muốn Liên Quyết nhận ra mình đã từ hưng phấn trở thành thất vọng, cậu không nhắc Liên Quyết, vậy nên cũng không thể trách Liên Quyết đã bỏ lỡ sinh nhật của cậu.
"Hôm nay rất bận sao?" Thẩm Đình Vị giả bộ làm ra một giọng điệu điềm nhiên như không, nhỏ giọng nói: "Về thật muộn nha."
Liên Quyết ngước mắt lên không lạnh không nhạt mà nhìn lướt qua cậu, giống như khăng khăng không muốn làm theo ý cậu, kiên quyết muốn đập tan tâm trạng phải khó khăn lắm mới chỉnh đốn được của cậu, lặp lại lời vừa mới nói, hỏi cậu: "Mấy giờ rồi?"
Thẩm Đình Vị nhìn vào mắt của hắn, chỉ cảm thấy trái tim giống như đã bị thứ gì đó hung hăng đập vào một phát, khiến cho sự vui sướng và mong đợi ngập tràn trong cậu đột ngột dừng lại vì lời răn dạy không nặng không nhẹ này. Nhưng cậu không hiểu được bản thân đã làm sai điều gì mà chọc cho Liên Quyết vừa vào cửa đã nổi giận, chỉ cảm thấy cảm giác khó chịu tràn ra từ dưới lồng ngực khiến mũi cậu chua xót.
Đôi mắt tràn đầy ánh sáng của Thẩm Đình Vị chậm rãi tối đi, cậu rũ mắt xuống, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Tinh thần phấn chấn lên lần nữa từ trong nỗi thất vọng của cậu giống như một ngọn lửa vô cùng yếu ớt, vừa mới dấy lên lại, đã bị Liên Quyết vô tình chặt đứt từ gốc rễ.
Ngay cả niềm vui sướng vào giây phút cậu tỉnh lại nhìn thấy Liên Quyết cũng đã bị dập tắt.
Thẩm Đình Vị mở miệng, cổ họng giống như đã bị người ta dùng lực nắm lấy, cảm giác siết chặt khiến cậu nhất thời không thể phát ra tiếng, ngừng khoảng chừng nửa phút, mới thấp giọng trả lời: "...... Một giờ hai mươi."
Liên Quyết đã đi đến trước mặt cậu đứng vững, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm tấm chăn đã được xếp lại ở trên tay cậu, lại thả ánh mắt về lại trên người Thẩm Đình Vị.
Dường như Thẩm Đình Vị đã nhận ra được sai lầm của mình, ngồi trên ghế sofa, cúi thấp đầu mang một dáng vẻ tiếp nhận lời phê bình, bên dưới ống quần rộng rãi lộ ra một đoạn cẳng chân sạch sẽ trần tụi, dép lê ở trên chân cũng không biết đã đá đi nơi nào vào lúc với mới ngồi dậy.
Liên Quyết vẫn còn nhíu chặt mày: "Em không hiểu cơ thể của mình sao? Bác sĩ dặn dò như thế nào?"
Trên người Liên Quyết nhiễm phải hơi lạnh cuối thu, mùi rượu lành lạnh mà nồng nặc bao trùm mùi rượu ngọt ngào nhạt dần đi vì tâm trạng sa sút của Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị nhanh chóng chớp mắt, xua tan sự mơ màng thấp thoáng nổi lên ở trong mắt.
Thấy cậu cúi thấp đầu không nói lời nào, dường như Liên Quyết đã có phán đoán ở trong lòng, lại giống như nhất định phải nghe cậu nói ra: "Đang đợi tôi?"
Thẩm Đình Vị nhếch miệng lên, kéo ra một nụ cười giống như xuất phát từ tận đáy lòng nhưng thực ra lại rất miễn cưỡng, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của Liên Quyết, hình bóng của Liên Quyết lần nữa trở nên rõ ràng trong tầm mắt, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có, không cẩn thận ngủ thiếp đi."
Lúc này Liên Quyết mới chú ý đến khóe mắt hơi ướŧ áŧ của cậu, vẻ mặt hơi ngây ra một chút.
Liên Quyết lặng im nhìn cậu một hồi, bộ dạng không được vui vẻ này của Thẩm Đình Vị hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, hốc mắt và chóp mũi đều đỏ lên, như thể lại nghe thêm một lời phê bình nữa là có thể rơi nước mắt, lại giống như muốn dựa vào bộ dạng đáng thương này chiếm lấy sự thông cảm của Liên Quyết.
Vốn dĩ Liên Quyết đúng thật là có hơi tức giận vì sự tùy hứng của Thẩm Đình Vị, nhưng cuối cùng vẫn bị mềm lòng trong ánh mắt của cậu.
Lông mày vốn đang nhíu chặt của Liên Quyết bất giác giãn ra, vai lưng thẳng tắp cũng thả lỏng không ít.
"Lần sau buồn ngủ thì lên lầu nghỉ ngơi sớm chút." Giọng điệu của Liên Quyết rõ ràng vẫn là cái kiểu lạnh nhạt kia, nhưng giọng nói rõ ràng là đã hoà hoãn lại, hắn giơ tay lên, ngón tay ấm nóng lau đi một ít ẩm ướt nơi khóe mắt cậu: "Sao mà ngủ một giấc còn nước mắt lưng tròng thế này."
Thẩm Đình Vị hơi né tránh tay của cậu, nhỏ giọng nói không có, nhưng vẫn vô thức thuận theo lời hắn nói dùng mu bàn tay chạm vào mặt mình. Làn da được chạm vào vẫn khô ráo.
Dường như Liên Quyết không nhận ra được sự né tránh của cậu, cào cào mái tóc loạn lên vì ngủ của cậu, lặng lẽ thở dài, giọng điệu nhu hòa hơn rất nhiều so với vừa rồi: "Lên lầu ngủ đi."
Thẩm Đình Vị nói được.
Tối hôm đó Liên Quyết tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm rồi nhận điện thoại, hắn đứng ở cạnh giường, một nửa là cố ý mà lặp lại hành vi buổi sáng, vẫy nước vẫn chưa được sấy khô trên mái tóc lên trên mặt Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị có tính tình rất tốt bị Liên Quyết trêu chọc, chỉ kéo chăn che đi một nửa gương mặt, giọt nước nhỏ xuống trán cậu cũng không lau đi, yên lặng nhìn Liên Quyết gọi điện thoại.
Liên Quyết chắc là đang gọi điện với người đã cùng nhau ăn cơm ngày hôm nay, giữa chừng nhắc đến "Hợp tác vui vẻ" và "Hôm khác gặp", sau đó lịch sự nói tạm biệt với đối phương.
Lúc này Thẩm Đình Vị mới biết, thì ra Liên Quyết cũng biết nói lời tạm biệt với người khác.
Liên Quyết đặt điện thoại lên tủ đầu giường, rũ mắt xuống nhìn lại đôi mắt của cậu, tâm trạng cũng tốt trở lại, giống như người vừa mới tức giận không phải là hắn, hỏi Thẩm Đình Vị nhìn cái gì.
Thẩm Đình Vị lắc đầu, cọ mặt vào tấm chăn mềm mại, nghẹt giọng nói buồn ngủ.
Liên Quyết lau đi giọt nước trên trán cậu, cúi người hôn lên mi tâm ẩm ướt của cậu một cái, Thẩm Đình Vị cảm thấy bên dưới lớp chăn có chút ngột ngạt, thế là nâng cằm lên, dời tấm chăn che đi một nửa gương mặt xuống dưới cổ.
Liên Quyết thuận thế cúi đầu xuống hôn lên môi cậu, nói: "Nhanh ngủ đi."
Lúc Thẩm Đình Vị nhắm mắt lại đã nghĩ, thật ra trong lòng cậu cũng không tủi thân bao nhiêu, chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy khá đáng tiếc, lãng phí một cơ hội cầu nguyện.
Thế là ngày thứ hai của tuổi 24, Thẩm Đình Vị quyết định vẫn nên đừng nói cho Liên Quyết biết hôm qua là sinh nhật của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.