Sau khi về phòng, Thường Khai Tâm rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói, Thẩm Đình Vị lại không muốn cô dính líu vào những chuyện mà chính mình vẫn chưa hiểu rõ đầu mối này, thế là nói với cô: "Anh có hơi mệt mỏi."
Sáng sớm ngày hôm sau, Thường Khai Tâm thúc giục Thẩm Đình Vị đi xuống núi, Thẩm Đình Vị hiểu rõ là cô sợ gặp lại những người kia, gây ra một chút rắc rối không cần thiết, hai người thu dọn một ít đồ rồi nhanh chóng rời khỏi homestay.
Cái "hôm nào" ở trong miệng Trần Húc cũng không để Thẩm Đình Vị chờ quá lâu.
Buổi chiều của cái ngày sau khi xuống núi, Trần Húc liền mang theo một đám người oai nghiêm đi tới. Thẩm Đình Vị vừa nấu canh xong, nghe được tiếng đạp cửa, tắt lửa đi, nghĩ một hồi, lại gửi cho Lâm Sâm một cái tin nhắn, lời ít ý nhiều tường thuật lại tình huống hiện tại: Người Trần gia đến.
Nếu là trước đó, có lẽ là Thẩm Đình Vị sẽ không gửi cái tin nhắn giống như học sinh tiểu học đang báo cáo này qua cho Lâm Sâm, nhưng bây giờ không như thế, trong bụng cậu có em bé, nếu như Trần Húc muốn làm càn ở chỗ này, cậu lo rằng mình không thể bảo đảm an toàn cho bé con.
Thẩm Đình Vị khóa cửa phòng khám, cất kỹ chìa khóa, mới đi tới mở cửa.
Trần Húc chậm rãi ung dung bước vào trong nhà, rất nhanh đã có một đám người đứng đầy ở trong nhà.
Đầu tiên là hắn khoanh tay nhìn quanh nhà một vòng, thong thả nói: "Cái nhà này thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nich-tuu/813703/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.