Bịt mắt của Thẩm Đình Vị bị tháo xuống, cậu vẫn còn buồn ngủ mà nhìn Liên Quyết ở bên cạnh, giọng hơi khàn: "Đến rồi?"
"Bữa sáng." Liên Quyết nhẹ nhàng giơ tay, ra hiệu cho tiếp viên hàng không đặt bữa sáng ở trước mặt Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị chống ghế ngồi thẳng dậy, mái tóc nhỏ mềm bị đẩy đến lộn xộn trong chiếc ghế mềm mại nằm phẳng, con mắt nửa nhắm nửa mở, mơ mơ màng màng mà xoa thái dương đau nhức, hỏi: "Tôi ngủ lâu rồi sao?"
"Ừm." Liên Quyết khác với cậu, hai mắt tỉnh táo giống như là chưa từng chìm vào giấc ngủ, áo sơmi cũng không biết có phải là vì dùng loại vải cao cấp gì hay không, mặt trên không hề có một chút nếp nhăn nào.
Làm như thế nào vậy? Thẩm Đình Vị vén xuống phần tóc mái lộn xộn, nhìn về lại bữa sáng kiểu Tây nhiều dầu ở trước mặt, cầm bộ đồ ăn lên rồi lại đặt xuống: "Tôi có thể ăn chút cháo trắng không?"
Liên Quyết không trả lời, duỗi tay gọi nhân viên hàng không đến dọn từng đĩa thức ăn ở trước mặt cậu, lần nữa bày lên bữa sáng thanh đạm.
Thẩm Đình Vị cảm kích nói: "Cảm ơn."
Từ bé Thẩm Đình Vị đã đọc sách cùng với cha mẹ của mình, cộng thêm công việc của cha, nhà cậu rất ít khi đi ra ngoài, vậy nên đây là lần đầu tiên Thẩm Đình Vị đi máy bay.
Thẩm Đình Vị đã luôn rất hi vọng có cơ hội được ngồi trên máy bay một lần, hiếu kì cảm giác lơ lửng ở trên tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nich-tuu-2/2314050/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.