Chương trước
Chương sau
Thẩm Đình Vị vội vã chạy tới lối vào của đường cáp treo đi xuống, lại được nói cho hay thời gian đã quá muộn, cáp treo đã đóng lại.

Thẩm Đình Vị khom lưng thở hổn hển vài cái, chậm chạp nhận ra hiện tại bản thân không thích hợp để vận động mạnh. Cậu ngồi xuống ghế chờ ở lối vào của cáp treo, hít thở sâu một hơi, gọi điện thoại cho Lâm Sâm một lần nữa. Trong điện thoại vang lên tiếng chuông báo dài dằng dặc, vào lúc Thẩm Đình Vị chuẩn bị cúp máy, cuối cùng cũng được kết nối.

Lâm Sâm vẫn duy trì thái độ xa cách lại không lạnh nhạt kia, giống như mọi lần cậu gọi điện tới: "Thẩm tiên sinh? Có cần gì không?"

Anh đang đứng ở một nơi ồn ào, dường như ở bên cạnh có người đang cãi lộn kịch liệt, Thẩm Đình Vị cảm thấy mình gọi điện thoại tới không đúng lúc, nhưng cảm giác lo sợ bất an ở trong lòng quá giày vò người khác, chỉ có thể tạm thời gián đoạn công việc của Lâm Sâm: "Tôi vừa mới......"

Nói còn chưa dứt lời, đầu bên kia điện thoại đã có tiếng người đi lại gần, vừa mới nói một câu đã im bặt, chắc là bị Lâm Sâm ngăn lại.

Rất nhanh, tiếng ồn ào ở trong điện thoại cũng biến mất, Lâm Sâm nói với cậu: "Cậu nói tiếp."

Thẩm Đình Vị lần nữa nói với anh: "Tôi vừa mới nhìn thấy tin tức, bây giờ Liên Quyết như thế nào rồi?"

Lâm Sâm yên lặng một chút, nói: "Giữa trưa ngày hôm kia Liên tổng bị công an hình sự tạm giam....... Hai ngày nay thực sự là bận quá, không có nghĩ đến việc thông báo cho cậu, xin lỗi."

Thẩm Đình Vị không khó đoán được nguyên do, cậu nhìn chằm chằm vào vạt áo bị cuộn lại vì vừa mới chạy của mình, dùng ngón tay vuốt phẳng, hỏi một vấn đề không phù hợp lắm: "Là Trần gia làm sao?"

Lâm Sâm không biết phải trả lời như thế nào, đành phải lách qua câu hỏi của cậu, nói: "Tình huống cụ thể vẫn đang được điều tra, tôi đã liên hệ với luật sư, Thẩm tiên sinh đừng lo lắng quá mức, cơ thể quan trọng."

Lâm Sâm dừng một chút, hình như là xuất phát từ quan điểm cá nhân, nói với Thẩm Đình Vị: "Liên tổng sẽ không sao đâu, tôi tin tưởng Liên tổng."

Thẩm Đình Vị nói: "Được."

"Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, có tình huống gì tôi sẽ thông báo tiếp cho cậu."

Ở bên chỗ Lâm Sâm chắc là vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, vội vàng cúp điện thoại.

Thẩm Đình Vị cầm di động, ngồi ở trên hàng ghế dài sững sờ một lát.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, sắc trời đã rất tối, thoáng nhìn thấy một bóng dáng u ám ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa một chai nước khoáng đến trước mắt cậu.

Thẩm Đình Vị nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn."

Thường Khai Tâm thực sự không yên lòng, đi theo tới, nhìn thấy một mình cậu hồn bay phách lạc ngồi ở trên hàng ghế dài, không hiểu sao lại có chút xót xa.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô hỏi.

Thẩm Đình Vị gật đầu.

"Rất sốt ruột sao?"

Thẩm Đình Vị không nói chuyện. Sốt ruột sao? Đối với Liên Quyết có lẽ là rất sốt ruột, nhưng cậu không giúp được gì, có sốt ruột hay không cũng không có tác dụng gì.

Thẩm Đình Vị không rõ tình trạng tim đập nhanh gần như không thể chịu đựng được của mình lần này là vì cái gì, bởi vì Liên Quyết là cha của con? Hay là bởi vì Liên Quyết đã giúp cậu nhiều như vậy, mà cậu lại đến chỗ thanh tịnh này để "tĩnh dưỡng cơ thể" vào ngay thời khắc nguy nan của Liên Quyết? Hoặc có thể là cả hai.

Cảm xúc trong lúc mang thai rẫt dễ bị phóng to lên.

Thẩm Đình Vị không muốn để cho tâm trạng của mình bị dao động quá nhiều, cố gắng giảm bớt trọng lượng vốn đã bé nhỏ không đáng kể của bản thân trong cuộc sống của Liên Quyết, nghĩ, nếu như không phải là có con, có lẽ là sau những chuyện đó giữa cậu và Liên Quyết căn bản sẽ không sinh ra một tí điểm giao nhau nào.

Giống như là đột nhiên thức tỉnh, cậu mới ý thức được sự lo lắng của mình dành cho Liên Quyết vào lúc này là hoàn toàn dư thừa. Con người như Liên Quyết hiển nhiên sẽ có cách giải quyết của riêng hắn, nếu không được thì bên cạnh hắn vẫn còn Lâm Sâm, hoặc là một người nào khác, căn bản là không đến lượt cậu vẽ vời thêm chuyện.

Thường Khai Tâm hí hoáy trên điện thoại hai lần, tìm ra một tấm bản đồ ở trên núi, đưa đến trước mặt cậu: "Ở đây có đường mòn để đi bộ, nếu như sốt ruột vậy thì bây giờ chúng ta đi xuống đi, đã trễ như thế này rồi đoán chừng sẽ không thể bắt được xe ở chân núi, em vẫn có thể lái xe đưa anh...... Nhưng mà có thể là trên đường xuống núi có hơi tối, lát nữa em tìm bà chủ của homestay mượn một cái đèn pin."

Thẩm Đình Vị lắc đầu, đừng nói đến cơ thể của cậu có thể trụ được bốn, năm tiếng đi đường núi hay không, chỉ với kỹ thuật lái xe của Thường Khai Tâm mà thôi, lái xe vào ban đêm đã là một cái tai họa ngầm cực kỳ lớn về vấn đề an toàn.

"Thôi bỏ đi, ngày mai rồi về." Thẩm Đình Vị có hơi miễn cưỡng mà nở nụ cười với cô: "Bây giờ về cũng vô dụng. Đi thôi, chúng ta trở về ăn một ít gì đó đi, không phải là em còn muốn đến sân thượng ngoài trời của homestay để xem sao?"

Thường Khai Tâm nghe ra được phần giả vờ nhẹ nhõm ở trong giọng điệu của cậu, cũng không biết nên an ủi cái gì, đành phải yên lặng đi theo phía sau cậu chậm rãi trở về nơi ở.



Sân thượng ngoài trời của homestay cũng nằm ở mục quan trọng trong hướng dẫn du lịch mà Thường Khai Tâm đã gửi qua.

Sân thượng ngoài trời được trang trí theo phong cách sân vườn rừng rậm, bức tường ở bên ngoài hàng rào được tô điểm bằng những ngọn đèn ấm áp hình cầu được bện từ cây mây, đỉnh đầu là một tấm màn màu trắng được làm từ sợi đay hoặc là loại vải gạc, hai đầu rủ xuống phe phẩy theo làn gió đêm.

Không khí ở trên núi tốt, cảnh vật xung quanh hợp lòng người, khe hở của bức màn để lộ ra bầu trời đêm rộng lớn, mây mù di chuyển theo làn gió, trăng sao thoắt ẩn thoắt hiện.

—— Ngắm sao cũng là hạng mục chính của homestay này.

Nhưng hiển nhiên Thường Khai Tâm đã không còn tâm tình của lúc đi đến.

Thẩm Đình Vị gọi một ly sữa bò nóng và một ly nước cam ở quầy rượu, đi tới: "Hơi mất hứng đúng không."

Thường Khai Tâm ngồi ở trên ghế nằm, quay đầu cười cười với cậu: "Không có."

Thẩm Đình Vị đưa ly nước cam cho cô, cô nhận lấy, nhìn Thẩm Đình Vị: "Anh thật sự không sao hết?"

"Vẫn ổn mà." Thẩm Đình Vị ngồi xuống chiếc ghế nằm ở bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn tinh vân giống như là đang di chuyển ở trên đỉnh đầu.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Không thể nói cho em biết một chút sao?" Thường Khai Tâm thở dài, hút một ngụm nước: "Thật ra em cũng không phải là muốn thăm dò chuyện riêng của anh, chỉ là cảm thấy trạng thái của anh không đúng lắm, hơi lo lắng cho anh."

Thẩm Đình Vị cũng không phải là rất muốn nói chuyện của Liên Quyết cho người khác biết, chủ yếu là vì không thích hợp, cậu đối với Liên Quyết mà nói chỉ là một người ngoài, nhưng Thường Khai Tâm đối với cậu mà nói không thể tính là người ngoài, cô là người bạn tốt duy nhất của cậu ở nơi này —— Thẩm Đình Vị cũng đúng thật là không thể một mình che giấu nhiều tâm sự như vậy, cậu thực sự cần một người để chia sẻ, chia sẻ bí mật của cậu, nổi nhớ của cậu, và một cảm giác hạnh phúc được sinh ra từ trong đủ loại khó khăn và gian khổ của cậu.

Sữa bò ngọt ngào đi vào trong bụng, hơi ấm chảy vào trong cổ họng cũng không thể xoa dịu nổi lo sợ bất an ở trong lòng của cậu, cậu mím môi không nói chuyện, lại ở trong phần bất an này, dường như có một loại xúc động muốn nói toàn bộ mọi chuyện ra.

"Bạn đời...... Của anh, anh ấy xảy ra chút chuyện." Thẩm Đình Vị nói với Thường Khai Tâm: "Anh hơi lo lắng."

"Hả?" Thường Khai Tâm ngồi thẳng dậy, nhíu mày: "Là chuyện rất gấp sao? Bây giờ như thế nào rồi?"

Thẩm Đình Vị lắc đầu, ban đêm gió ở trên núi thổi vào mặt có hơi mát, cậu nhẹ nhàng hít mũi, nói: "Không biết, nhưng mới vừa gọi điện cho trợ lý của anh ấy, hẳn là không được lạc quan lắm."

"...... Vậy hay là chúng ta về đi." Thường Khai Tâm đứng lên từ trên ghế nằm.

"Không cần vội vàng như vậy." Thẩm Đình Vị lôi tay áo khoác của cô để cô ngồi xuống: "Ngày mai mới về cũng như vậy thôi...... Anh ấy không cần anh, sẽ có người giúp anh ấy giải quyết, anh đi tới ngược lại sẽ gây thêm phiền phức."

Thường Khai Tâm nghe nửa câu sau của cậu, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, một hồi lâu sau mới "À" một tiếng, làm câu trả lời.

Hai người không nói tiếp nữa.

Thẩm Đình Vị hơi ngửa người về sau, cánh tay chống ở phía sau đỡ lấy cơ thể, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Các vì sao ở trên núi rất sáng, không cần sử dụng các thiết bị bên ngoài cũng có thể nhìn thấy sự sắp xếp của các ngôi sao rất rõ ràng.

Thường Khai Tâm cũng nằm xuống ghế nằm, ngửa đầu lên nhìn cùng một chỗ với cậu.

Lối vào sân thượng bỗng nhiên phát ra tiếng cười cùng với tiếng bước chân lộn xộn, có rất nhiều người đi lên.

"Đừng nói, Tiểu Chùy chọn nơi này đúng thật là rất xinh đẹp." Có người nói.

Một người khác cười lên: "Đúng vậy, cả ngày cậu ta cmn chỉ toàn suy nghĩ đến việc đi chơi, sớm muộn gì cũng làm cho gia sản thâm hụt đến hết sạch."

Một người đàn ông tức giận mắng: "Cút, ít cmn rủa tao.", hẳn là "Tiểu Chùy" trong miệng của bọn họ.

"Wow, chụp ảnh ở chỗ này nhất định là rất đẹp." Một người phụ nữ chạy chậm lên, gót giày giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang rất lớn, cô đứng vững ở bên tường vây sân thượng, vẫy tay với người ở đằng sau: "Trần thiếu, chụp cho em một tấm hình đi."

Thường Khai Tâm nhỏ giọng nói với Thẩm Đình Vị: "Đi lên núi còn mang giày cao gót, dũng sĩ."

Thẩm Đình Vị cười cười, không nói chuyện.

Tiếng bước chân tới gần, một giọng nói Thẩm Đình Vị nghe có hơi quen thuộc vang lên: "Bảo bối, cởϊ áσ khoác của em xuống chụp mới đẹp nha." Người kia nói tiếp: "Ồ đúng, kéo váy của em lên một chút."



Người phụ nữ được chụp hình kia cắn môi một cái, hờn dỗi mắng một câu "Anh phiền quá à", vẫn làm theo. Cô kéo váy lên, nâng cao đùi lên rồi bày ra mấy cái động tác lả lơi đưa tình, hỏi người kia: "Được chưa?"

"Không tệ, lại kéo cổ áo xuống một chút, nâng ngực lên, đúng."

Mắt thấy tư thế của người phụ nữ càng lúc càng khó coi, trong đám người vừa mới đi lên kia phát ra một trận cười quái lạ.

Thường Khai Tâm không nhìn được nữa, xoay mặt đi chỗ khác, chẹp miệng với Thẩm Đình Vị, dùng tay che miệng rồi thấp giọng châm biếm: "Thật sự là đồi phong bại tục."

Lực chú ý của Thẩm Đình Vị bị giọng nói của người mời vừa nói kia hấp dẫn, vô thức quay đầu lại nhìn, bị Thường Khai Tâm vỗ lên cánh tay một cái, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Này, có cái gì có thể nhìn đâu, gay như anh có nhìn cũng có hăng say lên nổi đâu mà......"

Động tác quay đầu của Thẩm Đình Vị không được che phủ, thêm vào đó trên sân thượng cũng không có quá nhiều người, ánh mắt của cậu quá rõ ràng, phía đối diện hiển nhiên cũng chú ý tới cậu, sau đó, cái người đang cầm điện thoại chụp ảnh kia nhếch miệng lên cười với cậu một chút.

Là cái người cậu đã nhìn thấy ở Trần gia lúc trước.

Thẩm Đình Vị sửng sốt, cảm thấy lần này mình tới đây quá không đúng lúc, sao lại gặp hắn ở chỗ này.

Nụ cười của người kia khiến Thẩm Đình Vị rất khó chịu, thế là cậu quay đầu, dựa vào suy nghĩ nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, muốn kéo Thường Khai Tâm rời đi trước. Nhưng đối phương hiển nhiên không có ý định bỏ qua cái cơ hội bỏ đá xuống giếng này, để điện thoại xuống, trực tiếp đi tới chỗ Thẩm Đình Vị.

"Trời vừa sụp tối đã muốn đi rồi à?" Trần Húc chặn đường Thẩm Đình Vị và Thường Khai Tâm, hắn hất cằm về phía Thường Khai Tâm ở cạnh Thẩm Đình Vị, giọng điệu chế nhạo: "Nhìn không ra nha, làm việc rất nhanh. Liên quyết mới vào có hai ngày, nhanh như vậy mà anh đã đổi người mới rồi?"

Thường Khai Tâm không hiểu được gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở không giàu thiện ý ở trên người đối phương, cô nghiêm túc nói: "Vị tiên sinh này, mặc dù không biết là anh đang nói cái gì......" Cô cố gắng nuốt về lại câu chửi thề suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, nói tiếp: "Nhưng mà tôi với Vị Vị là bạn tốt, có hiểu không? Bạn bè."

"Bạn bè?" Trần Húc lại tựa như rất thân thiết với Thẩm Đình Vị, khoác tay lên vai của Thẩm Đình Vị, dùng một ánh mắt rất hạ lưu mà đánh giá Thường Khai Tâm từ trên xuống dưới một lần, phát ra một tiếng cười khẽ làm người ta khó chịu: "À, bạn bè."

Thẩm Đình Vị lạnh mặt hất tay của hắn ra, kéo Thường Khai Tâm ra phía sau mình, nhìn thẳng người ở trước mặt: "Có chuyện gì sao?"

Trần Húc nhìn động tác che chở Thường Khai Tâm của cậu, cười đến vui vẻ hơn, lắc đầu, nói: "Không có việc gì hết. Thế nào, không có chuyện gì cũng không thể tâm sự sao? Cũng không phải là lần đầu tiên gặp, hai chúng ta hoặc nhiều hoặc ít cũng coi như là người quen có đúng không?"

Trần Húc nhăn mũi, giả bộ làm ra một dáng vẻ suy tư, tiếp đó nhún vai nói: "À, dù sao nếu như Liên Quyết không có xảy ra chuyện này, tôi còn phải gọi anh một tiếng chị dâu đó."

Sự hả hê rõ ràng ở trong giọng nói của đối phương, cùng với khí chất làm người ta chán ghét ở trên người, khiến Thẩm Đình Vị một người vẫn luôn rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với người khác cũng không kiềm được phản cảm. Cậu tự động đặt mình và Liên Quyết lên cùng một chiến tuyến thống nhất, trên mặt mang theo những cảm xúc không có cố gắng kiểm soát, nhíu mày.

"Vậy thì cũng phải xem Liên Quyết có bằng lòng hay không." Cậu nói.

"...... Cái gì?" Trần Húc dường như không thể tưởng tượng nổi người đàn ông trông nho nhã yếu ớt dễ bắt nạt ở trước mắt này sẽ mở miệng phản bác lại, biểu cảm ở trên mặt có hơi quái dị.

Giữa hai đầu lông mày của Thẩm Đình Vị toát ra một chút thiếu kiên nhẫn, dường như muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề, nói lại rõ ràng: "Tôi nói, có thể là Liên Quyết sẽ không muốn làm anh trai của anh."

Trên mặt Trần Húc có hơi không nén được giận, hít một hơi, khóe miệng mới mang một ít ý cười lần nữa, trong giọng nói lại bộc lộ sự tức giận không thể che giấu hoàn toàn: "Vậy thì tôi thật sự phải nhắc nhở anh một câu, không phải là anh ta không muốn, mà là anh ta không xứng."

Thẩm Đình Vị trừng hắn một hồi, đột nhiên cảm thấy hắn có hơi buồn cười, cũng rất nhanh hiểu được vì sao Liên Quyết lại không để hắn vào mắt.

Người này khiêu khích hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại cũng chỉ có vài câu như thế, tư tưởng chủ yếu chẳng qua cũng chỉ là: Liên Quyết ở Trần gia là người ngoài, mà hắn mới là "người Trần gia" danh chính ngôn thuận. Thẩm Đình Vị không nhịn được mà nghĩ, ba chữ "người Trần gia" này mạ vàng sao? Kèm thêm một cái chức vụ là có thể kế thừa hoàng vị hay là đắc đạo phi thăng?

Trần Húc thấy trên mặt cậu đột nhiên hiện lên ý cười, vẻ mặt cứng lại, nổi nóng nói: "Anh cười cái gì?"

Thẩm Đình Vị suýt chút nữa thốt ra mấy lời phỏng đoán không có giới hạn của mình, trong mắt mang theo ý cười, nói không có gì.

Người phụ nữ vừa mới chụp ảnh kia có thể là thấy bọn họ ở đây nói chuyện quá lâu, hơi bất mãn đi qua, sửa sang mái tóc, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua trên người Thường Khai Tâm, hiển nhiên không có để cô gái nhỏ muốn ngực không có ngực muốn mông không có mông ở trước mặt này vào trong mắt, tiếp đó đánh giá Thẩm Đình Vị.

Cô dùng cùi chỏ đụng đụng Trần Húc, nhíu mày nhìn người đàn ông mang theo nụ cười ở trên mặt, giọng điệu có hơi kỳ quái: "Không phải chứ Trần thiếu, đàn ông anh cũng không buông tha?"

Trần Húc vốn là bị Thẩm Đình Vị cười cho hoài nghi ở trong lòng, nghe đến đó lập tức bày ra một vẻ mặt ăn phải ruồi nhặng, vô thức lui về sau hai bước, khéo dài khoảng cách với Thẩm Đình Vị, vẻ mặt có hơi vặn vẹo, nói: "Cút cút cút, bố mày chỉ thích phụ nữ."

"Vật cản đường" đã tránh sang một bên, Thẩm Đình Vị kéo Thường Khai Tâm, bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Trần Húc lo lắng bị người ta hiểu lầm, truyền đi thì lại phá hỏng thanh danh của mình, tất nhiên là sẽ không ngăn lại nữa.

Hắn nhìn bóng lưng của Thẩm Đình Vị, sự chán ghét ở trong mắt lại càng ngày càng sâu, bỗng nhiên, nặng nề nói to một câu với người đang rời đi: "Đi thong thả, hôm nào lại đến tìm anh để chơi nha, chị, dâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.