Editor: Luna Huang
Tay phải của Ôn Nhu cảnh giác khoát lên trên cổ tay tay trái, nhãn thần như sương, chỉ cần người đến đối với nàng bất lợi, trong ống tay áo bên trái của nàng ám tiễn sẽ lập tức xuyên thủng yết hầu của người đến.
Trong lúc Tinh thần bay lộn, chỉ thấy một nam tử mặc y(màu mực-đen) cược bộ thong dong hướng nàng đi tới, ánh mắt sáng quắc, dường như muốn đem nàng thiêu rụi.
Mỹ nam, đích xác chính là tư bản của mỹ nam, mà hắn xuất hiện một khắc trong tầm mắt Ôn Nhu, Ôn Nhu liền đem tay phải tay t từ trên cổ tay tay trái cầm lên, ngồi xuống lần nữa, chỉ là, đáy mắt càng lạnh hơn, đối mặt với ánh mắt sáng quắc của nam tử, nàng giống như làm như không thấy.
" Nhu nhi..." Âm thanh ôn nhu, nỉ non, mang theo sự hối hận sâu đậm, vẻ mặt đau thương nam tử nhìn Ôn Nhu, "Nhu nhi, như thế nào hôm nay nàng không đến nơi đó với ta, cũng biết ta một mực ở thanh tử ven hồ chờ nàng? Không chờ được nàng đến, ta liền tới, nàng có thể trách oán ta?"
" Nghiêm công tử, xin chú ý xưng hô của ngươi, ta bây giờ là Bạch vương, tên của ta, tựa hồ không phải Nghiêm công tử có thể tùy ý có thể tùy ý gọi thiện thê." Ôn Nhu lạnh lùng nhìn nam tử mị nhãn như tơ trước mắt, "Huống hồ, Nghiêm công tử làm sao khuya như vậy xong vào Yên Thủy các của ta, về tình về lý, cũng không nên đi?"
Trong con ngươi đẹp mắt của Nghiêm Vô Ly, đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nich-sung-chi-ton-cuong-phi/172638/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.