Vài ngày sau đó Lưu Tùng cuối cùng cũng mang theo thê tử của mình tiến cung, Lưu Vân có nhờ người đưa thư tới nói chuyện lần này là do hoàng đế đích thân hạ chỉ, trong lòng tuy rằng vô cùng cảm kích nhưng hiện tại hoàng đế lại lệnh hắn vào cung, trong lòng tránh không được có một sự gấp gáp không yên.
Thê tử Lưu Tùng là Hứa Tử đã mang bầu được bảy tháng, bởi vì trong nhà vẫn còn đang hỗn loạn sau vụ việc kia cho nên lần này tiến cung liền quyết định mang theo Hứa Tử cùng đi, một phần là vì ngại để Hứa Tử ở nhà sẽ không có ai chăm sóc, một phần là cũng vì muốn nàng đến kinh thành thăm thú một thời gian.
Lúc chuẩn bị tiến cung hoàng đế còn nói có thể đưa theo thê tử vào cung, hoàng hậu muốn gặp mặt thê tử của hắn, Lưu Tùng là một người cẩn trọng vẫn luôn suy nghĩ trước sau, nhưng mà tâm tư của hoàng đế sâu như đáy biển có muốn mò cũng không mò được. Hứa Tử được một thái giám dẫn đi, nói rằng đưa nàng đến chỗ hoàng hậu, vẫn biết cháu trai tính tình lương thiện đơn thuần nhất định là sẽ không làm hại thê tử của mình, nhưng trong cung nguy hiểm khó lường, ai biết rằng người kia có thật sự dẫn nàng đến chỗ Tá Dịch hay không, hay là do hoàng đế muốn bắt người uy hiếp. Trước khi thái giám đưa Hứa Tử rời đi, Lưu Tùng có dặn dò nàng thế này:
"Lát nữa người nọ dẫn ngươi đi đâu, hỏi ngươi cái gì, thì ngươi phải biết tùy cơ ứng biến, cái gì nên nói liền thành thật mà trả lời, cái gì không nên nói cứ nói mình không biết, tránh để rước họa vào thân có biết chưa?"
Hứa Tử khẽ gật đầu:
"Phu quân cứ yên tâm, ta tự biết nên phải làm như thế nào"
Lưu Tùng biết thê tử của mình là người đầu óc linh hoạt cho nên cũng không lo lắng quá nhiều, chỉ dặn dò thêm một hai câu nữa rồi để nàng rời đi:
"Cháu trai tính tình lương thiện đơn thuần, y tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi"
Thời điểm Lưu Tùng thành thân thì Tá Dịch bị đẩy vào Cảm Nghiệp Tự cho nên y và nàng đương nhiên chưa từng lần nào gặp mặt nhau cả, Hứa Tử ở trên đường đi cũng đã nghe qua phu quân nói về tính cách của người cháu trai này, lại thêm cháu trai bây giờ còn ở trong hoàng cung làm hoàng hậu vì thế càng muốn thân thiết hơn:
"Phu quân yên tâm, ta đã biết"
Lưu Tùng hạ giọng nói khẽ vào tai Hứa Tử:
"Nếu như thật sự đến gặp cháu trai, đến lúc đó nhớ nói việc ta được hoàng thượng mời tới gặp mặt cho cháu trai biết. Hoàng thượng muốn gặp ta nhất định là có chuyện, là phúc hay họa vẫn còn không thể đoán được"
Hứa Tử gật đầu hiểu ý, nàng cũng sớm nghĩ đến chuyện này rồi, chuyện hoàng đế sủng ái hoàng hậu cả Thuận Thiên quốc này đều biết, nhưng không lý nào hoàng đế lại muốn gặp mặt riêng Lưu Tùng, cho dù Lưu Tùng có là người thân nhà mẹ đẻ hoàng hậu đi chăng nữa. Hứa Tử rời đi, dọc đường đi vị thái giám kia không hề mở miệng nói câu nào, nàng không biết tính cách người trong cung ra sao cho nên cũng không hỏi han gì cả, chỉ biết vị thái giám kia đưa nàng đi vòng vèo một đoạn cuối cùng liền thấy được bản thân đang đứng trước cung Đoan Thuần:
"Đây là cung Đoan Thuần, là nơi ở của hoàng thượng, hoàng hậu hiện tại đang ở đó"
Hứa Tử có chút lo lắng nhưng chỉ là trong lòng, ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì khác thường:
"Đa tạ công công"
Hứa Tử được thái giám kia đưa vào trong cung Đoan Thuần, lại có một tỳ nữ đi ra nói nàng ở chỗ này đợi một chút. Khi Tá Dịch bước ra liền nhìn thấy một nữ nhật mặc xiêm y màu tím nhạt, bụng dưới cũng nhô cao rất lớn, tuy rằng bản thân chưa từng gặp qua cửu mẫu nhưng cũng nhận định được rằng nàng chính là cửu mẫu của mình, lời của mẫu thân miêu tả cửu mẫu quả đúng là không có sai biệt gì nhiều.
Hứa Tử đứng dậy, nàng có chút gấp gáp muốn hành lễ nhưng bị Tá Dịch ngăn lại:
"Cửu mẫu không cần đa lễ, người cứ ngồi xuống đi"
Hứa Tử hơi do dự e ngại một chút nhưng cuối cùng cũng mỉm cười ngồi lại vào ghế của mình:
"Nghe nói hoàng hậu mới sinh, sức khỏe của người thế nào rồi?"
Tá Dịch nở nụ cười:
"Đa tạ cửu mẫu đã quan tâm, ta đây sức khỏe tốt hơn rất nhiều, ngược lại cửu mẫu đang mang thai như vậy lại ngồi xe ngựa nhiều ngày đến kinh thành, như vậy có cảm thấy mệt mỏi hay không?"
Hứa Tử lắc đầu:
"Ta không sao, cũng là đa tạ hoàng thượng cùng hoàng hậu triệu ta cùng phu quân đến kinh thành, ta đây mới có dịp được mở mang tfgm mắt"
Nhắc đến Lưu Tùng mới nhớ, Tá Dịch hiện tại lại không hề nhìn thấy cửu cửu của mình:
"Nhưng mà cửu cửu đâu rồi, tại sao lại chỉ có mình cửu mẫu đến?"
Hứa Tử nhỏ nhẹ đáp lời:
"Hoàng thượng triệu phu quân vào gặp mặt, ta đây cũng không rõ là chuyện gì"
Tá Dịch nghe vậy cũng ngừng tìm kiếm, nếu như Lâm Nhất Phàm muốn gặp cửu cửu của y nhất định là có chuyện, y tin Lâm Nhất Phàm cũng sẽ không làm khó Lưu Tùng:
"Là vậy sao, cửu mẫu đi đường có mệt mỏi hay không, nếu không thì ta nói người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cửu mẫu"
Hứa Tử tuy rằng trong lòng lo lắng cho phu quân nhưng ngoài mặt vẫn duy trì thái độ nhã nhặn:
"Đa tạ hoàng hậu đã quan tâm, ta đây đi đường cũng không mệt lắm, nếu như có thể người đưa ta đi nhìn mặt các hoàng tử và công chúa được không?"
Tá Dịch chỉ cần nghe thấy có người nhắc đến các hài tử của mình liền sẽ tự động mỉm cười ngọt ngào:
"Được, ta cũng định đến cung Thiên Phúc nhìn các hài tử, như vậy cửu mẫu cùng đi đi"
Hứa Tử đi theo Tá Dịch đến cung Thiên Phúc, hai người ngồi nói chuyện một lúc vẫn không thấy Lưu Tùng trở về, Hứa Tử có điểm lo lắng sốt ruột bèn quay sang Tá Dịch hỏi:
"Hoàng hậu, không biết phu quân có hay không không thân thuộc đường đi trong cung, ta đợi cũng có điểm sốt ruột"
Ba đứa nhỏ cũng vừa được vú nuôi cho ăn sữa lúc này đã ngủ ngon lành, Tá Dịch cũng đợi mãi không thấy cửu cửu trở về đành gật đầu:
"Như vậy chúng ta thử đến chỗ hoàng thượng xem một chút"
Khi Tá Dịch và Hứa Tử định xoay người bước đi thì có tiếng Tiểu Thuần Tử nâng giọng ở phía xa:
"Hoàng thượng giá lâm"
Hai người theo đó dừng cước bộ, Hứa Tử quy củ quỳ xuống hành lễ, cái đầu cả một quá trình đều không có ý định ngẩng lên nhìn trộm long nhan cho nên nàng căn bản không biết phu quân có cùng tới hay không:
"Thảo dân bái kiến hoàng thượng"
Lâm Nhất Phàm bước tới bên cạnh Tá Dịch rồi xoay người khẽ phất tay:
"Bình thân"
Tá Dịch không thấy cửu cửu của mình đâu liền có điểm nghi vấn hỏi Lâm Nhất Phàm:
"Hoàng thượng, cửu cửu không đi cùng người sao?"
Lâm Nhất Phàm nhàn nhạt đáp:
"Cửu cửu ngươi đi đường mệt nhọc, ta đã sắp xếp cho hắn một chỗ nghỉ ngơi rồi"
Hứa Tử ở bên cạnh nghe vậy trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng ngại người đứng trước mặt là hoàng đế cho nên không dám nhiều lời mở miệng hỏi, may mắn là Tá Dịch đã lên tiếng thay nàng hỏi chỗ ở của phu quân:
"Hoàng thượng, cửu mẫu ở chỗ ta nhắc cửu cửu mấy lần, như vậy người có thể đưa cửu mẫu đến gặp cửu cửu hay không?"
Lâm Nhất Phàm gật đầu, xoay người hướng Tiểu Thuần Tử phân phó:
"Tiểu Thuần Tử, ngươi dẫn đường cho nàng đi"
Lại nói đến Lưu Tùng, vừa mới rồi hoàng đế gọi hắn tiến cung chính là có chuyện quan trọng muốn phân phó cho hắn làm, việc này không những không trái với đạo lý phản bội lại người nhà, nếu như làm tốt còn có thể lập công giúp cho thế lực của Tá gia càng thêm cường đại, mà bản thân Lưu gia cũng chiếm được chỗ tốt, chỉ có điều quá trình làm việc có một chút nguy hiểm, nếu như không cẩn thận còn có thể dẫn đến liên lụy người thân.
Hoàng đế muốn Lưu Tùng giả bộ cấu kết với Phượng Thiên Bảo, hắn ở Thương Châu buôn bán giao thương mặt hàng muối, mà muối chính là thứ mặt hàng quan trọng mấu chốt nhất ở Thuận Thiên quốc này. Chỉ cần hắn lấy được lòng tin của Phượng Thiên Bảo, nhân lúc Phượng Thiên Bảo buông lỏng mọi cảnh giác chịu hợp tác với hắn, nói ra chỗ giấu số muối lậu kia rồi báo cho hoàng đế biết, đến lúc đó Phượng Thiên Bảo tang chứng vật chứng rõ ràng khẳng định sẽ phạm phải tội chém đầu. Nhưng nếu như Phượng Thiên Bảo nhân cơ hội này cắn ngược lại hắn, hoàng đế không những sẽ hy sinh hắn mà còn cả người nhà của hắn chứ tuyệt đối không để cho hắn làm liên lụy đến Tá gia.
Hứa Tử được Tiểu Thuần Tử đưa đến chỗ Lưu Tùng, mắt thấy phu quân vẫn ổn cả không có gì khả nghi mới thở nhẹ một hơi:
"Phu quân, vừa mới rồi hoàng thượng cùng người nói cái gì?"
Lưu Tùng nhìn Hứa Tử, hắn đến năm hai mươi bảy tuổi mới có con, mà đứa con này vẫn còn chưa ra đời, hoàng đế lại nói trong tình huống xấu nhất sẽ lựa chọn hy sinh người nhà của hắn, ngẫm lại trong lòng cũng tự động mà cảm thấy xót xa;
"Hoàng thượng nói muốn ta giúp người một chuyện, việc này nếu như làm tốt nhất định cả đời vinh hoa phú quý, nếu như làm không tốt thì sẽ liên lụy đến toàn bộ Lưu gia"
Hứa Tử nhíu mày liễu cẩn thận hỏi:
"Hoàng thượng là muốn phu quân làm gì?"
Lưu Tùng mang toàn bộ chuyện mà hoàng đế nói với hắn kể cho Hứa Tử nghe xong, Hứa Tử nghe hết mọi chuyện gương mặt liền ngưng trọng, cuối cùng liền đáp thế này:
"Hoàng thượng đã nhắm trúng phu quân, phu quân có từ chối cũng không thể, dù sao thì phu quân làm chuyện này cũng là vì địa vị của Tá Dịch, coi như là trả nợ cho y đã giúp nhà chúng ta, sống chết đã có số ta cũng tuyệt đối sẽ không oán hận ai cả"
Lưu Tùng nhìn Hứa Tử, nương tử của hắn là một người hiểu chuyện cho nên hắn cũng đỡ nhọc lòng hơn, hắn nắm lấy tay của Hứa Tử khẽ vỗ nhẹ:
"Vất vả cho ngươi rồi, chỉ mong chúng ta cùng nhau vượt qua được chuyện này"
Chuyện Lâm Nhất Phàm giao phó cho Lưu Tùng, Tá Dịch đương nhiên là không biết, nếu như để cho y biết thì y nhất định sẽ ngăn cản, thế cho nên ngoài Tá Dương ra thì không một ai biết thêm nữa cả.
Thời gian tiếp theo Lưu Tùng cùng Hứa Tử đều ở lại kinh thành, hai người mua một căn nhà lớn, lại mang toàn bộ việc buôn bán từ Thương Châu chuyển lên đây, Lưu gia bán muối ai cũng biết, còn biết được Lưu Tùng chính là cửu cửu của hoàng hậu, làm ăn càng ngày càng đại phát, chẳng mấy chốc trở thành có tiếng tăm.
Hôm ấy Lưu Tùng tự động đi tới chỗ Phượng Thiên Bảo cầu kiến, Phượng Thiên Bảo giật mình cả kinh không rõ người này rốt cuộc tìm đến chỗ mình làm gì, hơn nữa thân phận kia của hắn lại có điểm đặc biệt. Phượng Thiên Bảo nghĩ nghĩ một hồi đành đồng ý gặp mặt, lúc ông ta nhìn thấy Lưu Tùng thì ngoài mặt làm ra vẻ hồ hởi cười cười:
"Ha ha, ông chủ Lưu sao lại tìm đến tận đây thế này"
Hai người tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt nói chuyện nhưng đều tỏ ra vẻ niềm nở như quen biết từ lâu:
"Phượng đại nhân nói quá lời rồi, thảo dân mấy tháng nay ở trong kinh thành mở tiệm buôn bán nhỏ mà vẫn chưa đến bái kiến đại nhân, hôm nay mới giật mình nhớ ra sơ xuất này, thất lễ, thất lễ rồi"
Phượng Thiên Bảo đảo mắt nghi ngờ:
"Ta đây mới là thất lễ, ông chủ Lưu là cửu cửu ruột của hoàng hậu, phải là ta đến gặp người mới đúng"
Lưu Tùng lần này đến còn đặc biệt mang theo một rương vàng bạc châu báu tới, lúc Phượng Thiên Bảo nhìn thấy người mang rương đồ này đặt ở bên cạnh Lưu Tùng ông đã cảm thấy nghi hoặc không rõ bên trong chứa cái gì, nhưng khi Lưu Tùng mở ra rương đồ kia liền khiến cho ông hoa cả mắt, trong lòng không tự giác mà kích động mạnh:
"Đây là một chút quà mọn của thảo dân, mong Phượng đại nhân nhận lấy"
Phượng Thiên Bảo hai mắt sáng lấp lánh nhưng vẫn không quên cảnh giác:
"Ông chủ Lưu như vậy là sao, đột nhiên lại đưa tới lễ vật lớn như vậy, ta đây không công không dám nhận đâu"
Lưu Tùng ngoài mặt cười cười khẽ đáp:
"Không qua nổi mắt của Phượng đại nhân rồi, thật ra hôm nay đến đây chính là muốn nhờ Phượng đại nhân làm chủ cho một việc"
Phượng Thiên Bảo cũng không thể đoán ra được Lưu Tùng này rốt cuộc muốn cái gì:
"Ông chủ Lưu đây là cửu cửu ruột của hoàng hậu, hoàng hậu trong cung được hoàng thượng hết mực sủng ái, việc gì lại nói ta làm chủ cho người chứ. Cho dù gặp hoàng hậu có điểm khó khăn nhưng cũng có thể đến tìm Tá tể tướng mà, dù sao cũng là anh rể của người"
Lưu Tùng hạ thấp giọng, ngoài mặt tỏ vẻ tức giận:
"Đừng nhắc đến ông ta, ta từ lâu đối với ông ta đã không thể hòa thuận, ngay cả một việc nhỏ ông ta cũng không chịu giúp ta"
Phượng Thiên Bảo mấy tháng nay luôn vô cùng cẩn trọng, bởi vì quá mức cẩn trọng nên trở thành thiếu tiền, không ăn hối lộ hay là làm gì kiếm lời sinh lợi cả, hiện tại có người đột nhiên mang một rương lễ vật lớn đến như vậy tìm ông, tránh không được khiến cho ông tâm động:
"Ông chủ Lưu đây là muốn ta giúp chuyện gì?"
Lưu Tùng cũng không vòng vo nữa:
"Là thế này, Lưu gia mới chuyển tới kinh thành buôn bán, người ngoài nhìn vào thì thấy làm ăn rất phát đạt, nhưng người bên trong mới biết được thu chi Lưu gia song song như hai đường thẳng. Lại nghe nói Phượng đại nhân có một chút quen biết với việc cung cấp muối ở trong cung, buôn bán trong cung lời nhiều vốn ít, ta là muốn một câu của Phượng đại nhân đây"
Phượng Thiên Bảo cảnh giác đánh giá Lưu Tùng, người này có quan hệ thân thích với Tá Dịch, cũng không thể nào mà lơ là được:
"Ông chủ Lưu hẳn là nhầm lẫn rồi, ta từ đó đến giờ không có biết gì về việc này đâu"
Lưu Tùng cười ha ha:
"Nếu như chuyện này thành, ta cũng không để Phượng đại nhân chịu thiệt đâu mà sợ, ta làm ăn nhỏ thôi cho nên cũng không cần sinh lãi quá nhiều, như thế này đi ta tám đại nhân hai"
Phượng Thiên Bảo vẫn giả bộ như không biết:
"Ông chủ Lưu, chuyện này ta quả thật không biết, hơn nữa muối là mặt hàng quan trọng thiết yếu, ta cũng không dám động tay động chân gì"
Lưu Tùng lại tiếp tục nói tiếp:
"Nếu không ta bảy đại nhân ba"
Phương Thiên Bảo trước nay làm ăn với một người về việc buôn bán muối này, nhưng mà cũng chỉ là tám hai mà thôi, bây giờ Lưu Tùng lại đưa ra đề nghị bảy ba như thế cũng khiến cho ông tâm động một chút, nhưng Phượng Thiên Bảo vẫn e ngại Lưu Tùng không thành thật, nếu như chuyện này bị bại lộ sẽ bị mất đầu như chơi:
"Ông chủ Lưu, ta đây có mười cái mạng cũng không dám động thủ trên đầu thái tuế"
Lưu Tùng đánh giá Phượng Thiên Bảo đã đoán ra được lão già kia chẳng qua là giả bộ mà thôi, tâm của lão khẳng định đã lung lay rồi:
"Sáu bốn, ta sáu còn Phượng đại nhân bốn, đây là cuộc làm ăn vô cùng tốt, ta tin tưởng Phượng đại nhân sẽ không bỏ qua"
Sáu bốn quá là trên mức tưởng tượng, Phượng Thiên Bảo cuối cùng cũng bị làm mờ mắt:
"Thành giao, sau này ta và ông chủ Lưu cùng một chiến tuyến rồi, việc này tuyệt đối phải cẩn thận nếu không mất mạng như chơi"
Lưu Tùng cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt không hề để lộ ra sơ hở:
"Đương nhiên, chuyện này Phượng đại nhân cứ yên tâm".
___
Đợt này có dịch bị đau mắt đỏ, đến bây giờ mới có thể gặp lại mọi người đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]