Tá Dịch bình thường vẫn luôn thức dậy cùng với Lâm Nhất Phàm, không biết là do thói quen giờ giấc hay là do quen với việc được hắn ôm vào lòng rồi mà khi rời khỏi vòng tay của hắn, y lại theo đó mà tỉnh giấc ngay. Tá Dịch ngồi trên giường nhìn Tiểu Thuần Tử giúp Lâm Nhất Phàm mặc vào long bào chuẩn bị thượng triều, Lâm Nhất Phàm sải tay thật lớn, chỉ cần hắn vừa dang rộng cánh tay liền có thể nhận ra rõ ràng điều này.
"Dịch Nhi, ngủ thêm một lát đi, lát nữa ta sẽ sai người đưa mẫu thân cùng nội tổ mẫu của ngươi vào cung"
Tá Dịch mỉm cười nhìn Lâm Nhất Phàm, y vừa tỉnh dậy liền sẽ không ngủ lại được nữa, hơn nữa giờ này các hoàng nhi cũng sắp tỉnh dậy rồi, một lát nữa y còn muốn đi đến nhìn xem các hoàng nhi của y ăn sữa:
"Hoàng thượng không cần lo cho ta, ta tự biết có chừng mực"
Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm Tá Dịch thản nhiên đáp một câu:
"Trẫm không lo cho ngươi thì còn lo cho ai được nữa chứ"
Tá Dịch thoáng đỏ mặt, trong tẩm cung vẫn còn có Tiểu Thuần Tử nữa, lời này của Lâm Nhất Phàm có được tính là lời nói không nên nói trước mặt người khác hay không. Vốn biết rõ ràng rằng Tiểu Thuần Tử là nô tài, mà nô tài sẽ không xen vào chuyện của chủ tử, nhưng mà trong lòng y từ trước đến giờ vẫn không coi bất cứ ai thật sự là nô tài cả, tuy không nói là kính nể nhưng cũng dùng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nich-ai/1883983/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.