Editor: Chu
"......"
Nhìn thấy dáng vẻ của cậu mình, Thẩm Tuyển Linh cảm thấy bó tay: "Cậu, mấy câu này từ miệng cậu nói ra nghe mắc ói ghê."
Thẩm Quang Khải: "Ai mới mua bún ốc cho con vậy?"
Thẩm Tuyển Linh: "Con không nghe thấy gì hết!"
Nói xong, sợ Thẩm Quang Khải cướp bún của mình, cô bé nhanh chóng cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Thẩm Quang Khải lại nhìn vào gương mặt của Bạch Nhuỵ Ngâm.
Biểu cảm của Bạch Nhuỵ Ngâm cũng không tốt hơn là bao, không biết tại sao, câu nói như đang làm nũng của Thẩm Quang Khải vừa rồi lại khiến cô cảm thấy có chút... Dễ thương?
Mình hết thuốc chữa thật rồi.
Bạch Nhuỵ Ngâm nghĩ thầm.
Ngay khi Thẩm Quang Khải cho rằng Bạch Nhuỵ Ngâm định vờ như không nghe thấy câu nói của mình, Bạch Nhuỵ Ngâm lại gắp một đũa bún, cẩn thận cuộn lại rồi đặt lên muỗng, lại thêm một ít nước dùng, kẹp một miếng măng chua và một hạt lạc, thổi thổi, đưa đến bên môi Thẩm Quang Khải.
Thẩm Quang Khải ngây người.
Bạch Nhuỵ Ngâm thấy anh mãi không há miệng thì thúc giục: "Không muốn ăn nữa hả? Thế em tự ăn."
Nói xong, cô muốn rút lại muỗng.
Kết quả Thẩm Quang Khải cúi đầu và há miệng ngậm lấy muỗng.
Phải công nhận, Ôn Tử Thiến không lừa Thẩm Tuyển Linh, mùi vị món ăn của tiệm này thật sự rất ngon.
Nước dùng đậm đà kết hợp với sợi bún mềm mại cho vào miệng, mùi vị này thật sự chỉ có thể diễn tả bằng một chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuy-quang/3702943/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.