Editor: Sel
Thẩm Tuyển Linh vừa dứt lời, Lê Tâm Ngữ lập tức mở to mắt kinh ngạc nhìn: "Trời ơi! Thật không đó???"
Cũng may cô nàng còn nhớ bên cạnh có trẻ con nên không thốt ra mấy từ shock óc hơn.
Bạch Nhuỵ Ngâm vội kéo cô nàng ra một góc: "... Là thật, nhưng chuyện không phải như cậu nghĩ đâu..."
Khi đã đi xa khỏi lũ trẻ, Lê Tâm Ngữ không thể kiềm chế được nữa: "Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!"
"...." Thái dương của Bạch Nhụy Ngâm giật giật: "Cậu đừng kích động như vậy, nghe mình nói đã! Đúng là mình đã làm thế nhưng chỉ vì tay anh ấy bất tiện, nên mình tốt bụng giúp một chút thôi."
Lê Tâm Ngữ nhìn cô bằng ánh mắt như thể thấy quỷ, bực mình nói: "Cậu nghĩ mình là trẻ con dễ bị lừa sao? Anh ta có phải bị gãy cả hai tay đâu, ăn quýt có gì mà khó khăn đến mức phải để cô Bella nhà chúng ta tự tay đút chứ?"
"....."
Hình như cũng có lý.
Bị nói như vậy khiến Bạch Nhuỵ Ngâm không khỏi nhớ lại tình huống khi đó. Cô không nghĩ nhiều, chỉ là tự nhiên đưa tay giúp, nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại thì... cảnh đó hình như có hơi mờ ám thật.
Nhưng cô vẫn kiên quyết không thừa nhận: "Tóm lại là vậy, cậu đừng suy diễn lung tung."
Đúng lúc đó, Ôn Tử Thiến ở bên kia lại đang ríu rít gọi "cô Tâm Ngữ" khiến Lê Tâm Ngữ hoàn hồn, cô nàng đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng đi qua hỏi xem có chuyện gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuy-quang/3702912/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.