Chương trước
Chương sau
Bụng Bạch Thanh Thủy dưới sự dốc lòng chăm sóc của hai người mỗi ngày mỗi biến lớn. Cái bụng trắng mềm của cậu vừa lớn vừa tròn, xệ đến lợi hại, giống như tùy thời đều có thể rơi xuống. Hai vú nhỏ của Bạch Thanh Thủy cũng trướng lớn, giống như hai cái màn thầu vừa to lại vừa mềm, còn mang theo nhè nhẹ vị ngọt. Đầu vú cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng hồng, nhũ khổng thường xuyên chảy sữa. Quần áo của Bạch Thanh Thủy không bao lâu sẽ bị sữa tẩm ướt, chỉ có thể cảm thấy thẹn thùng giữ chặt Hắc Long Bá, muốn Hắc Long Bá giúp cậu hút sữa. Hắc Long Bá nhìn Bạch Thanh Thủy bị hắn làm lớn bụng, làm trướng vú, hận không thể nắm ở lòng bàn tay thương yêu, trực tiếp ôm lấy Bạch Thanh Thủy, đem đại dương vật đặt ở tiểu huyệt ướt đẫm, sau đó ngậm núm vú lớn màu đỏ đem toàn bộ sữa bên trong hút ra.

Càng đến ngày sinh dự tính, Bạch Thanh Thủy lại càng khó chịu, tiểu phôi đản trong bụng thật sự rất thích náo loạn, nháo đến Bạch Thanh Thủy động hay không động cũng phải đỡ bụng rơi nước mắt, chịu đựng không được mà muốn khóc. Tiểu huyệt vẫn duy trì tình trạng ướt át, thường thường chỉ một ánh mắt của Hắc Long Bá một, nhục huyệt của Bạch Thanh Thủy có thể phun ra một cổ mật lớn, chân mềm căn bản không đứng được.

Hắc Long Bá xem ở trong mắt, đau lòng đến rối tinh rối mù. Bạch Thanh Thủy vì tiểu phôi đản trong bụng ngủ không được, hắn làm sao ngủ được. Hắc Long Bá tưởng tượng đến ngày sinh dự tính, trong lòng liền sợ hãi, nghĩ đến hắn làm người ba mươi mấy năm, cái gì sợ hãi đều đã trải qua, chính là lúc sinh bé con cũng giống như một lần đi qua quỷ môn quan, đứa nhỏ này còn lớn đến như vậy, sao hắn có thể không lo lắng. Hắn thường an ủi Bạch Thanh Thủy, bản thân bắt đầu hối hận vì cái gì lại muốn đứa nhỏ này. Đôi khi gặp ác mộng, mơ thấy đứa nhỏ này mười hai tháng còn chưa sinh ra, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, chỉ có thể ôm bụng lớn của Bạch Thanh Thủy vuốt ve, cầu cái tiểu phôi đản này đừng lăn lộn tức phụ hắn, an an toàn toàn mà sinh ra.

Mặc kệ như thế nào, ngày sinh dự tính cuối cùng cũng tới. Hôm nay đại kê kê của Hắc Long Bá cắm trong tiểu huyệt của Bạch Thanh Thủy, nhẹ nhàng đỉnh cửa cung của cậu. Cửa cung của Bạch Thanh Thủy bởi vì mang thai mà hơi hơi mở ra, bên trong trơn trượt mềm dẻo, dâm thủy một cổ một cổ mà tưới trên côn thịt lớn. Bạch Thanh Thủy một bên chảy nước mắt một bên rên rỉ, sợ hãi cửa cung bị đỉnh lộng làm Bạch Thanh Thủy co rút mông to, toàn bộ tiểu huyệt đều co rụt lại mát xa dương vật đang thao lộng bên trong cậu. Hắc Long Bá ôm eo Bạch Thanh Thủy, vuốt cái bụng to tròn, đại dương vật ở cửa cung Bạch Thanh Thủy cọ cọ, cửa cung Bạch Thanh Thủy co rụt lại bao lấy đại dương vật, làm Hắc Long Bá sảng khoái muốn chết. Bạch Thanh Thủy cảm thấy kích thích cực kỳ, dâm thủy dinh dính ở hạ thể hai người, tích đầy trên khăn trải giường. Bé con trong bụng giữa lúc thao lộng còn đá đá bụng cậu tỏ vẻ kháng nghị, Bạch Thanh Thủy xấu hổ hận không có lỗ chui xuống, dâm thủy lại càng chảy nhiều hơn.

Hắc Long Bá để Bạch Thanh Thủy cưỡi trên đại dương vật của mình, đổi thành tư thế cưỡi ngựa, nhanh chóng đâm chợt. Hắn thấy Bạch Thanh Thủy theo động tác cắm rút của hắn mở ra đôi môi hồng nhuận, lộ ra đầu lưỡi phấn nộn, mê loạn kêu lên. Vú nhỏ của cậu theo động tác của đại dương vật mà run rẩy, đầu vú hồng nhuận ở trong không khí đáng thương run rẩy, sau đó tuyến sữa hơi hơi mở ra, sữa liền chảy ra, bắn tung tóe trên cơ ngực màu đồng cổ của Hắc Long Bá.

Hắc Long Bá fuck một tiếng, một ngụm cắn lấy đầu vú hồng nhuận của Bạch Thanh Thủy, sau đó mạnh mẽ cắm lên. Bạch Thanh Thủy nhỏ giọng kêu ra, huyệt thịt càng co càng chặt. Hắc Long Bá càng thao càng cảm thấy tao huyệt của Bạch Thanh Thủy quả thực là suối nguồn, dâm thủy đều chảy tới tinh hoàn của hắn rồi. Hắc Long Bá tưởng Bạch Thanh Thủy cao trào, nhưng vừa thấy Bạch Thanh Thủy vẫn khóe mắt mang nước mà hừ hừ, cũng không có phản ứng cao trào. Hắc Long Bá nghĩ, hỏng rồi, hắn nhanh chóng rút đại dương vật ra, mới phát hiện là vỡ nước ối.

Hắc Long Bá nhanh chóng bế Bạch Thanh Thủy chạy đến bệnh viện, lúc này Bạch Thanh Thủy rốt cuộc cũng phát hiện không thích hợp, cậu co người lại nằm trong ngực Hắc Long Bá, nghe Hắc Long Bá ôn nhu an ủi cậu, trong lòng cũng rất khẩn trương.

Tới bệnh viện, Bạch Thanh Thủy rất nhanh được đẩy vào phòng giải phẫu. Bởi vì bé cưng quá lớn, nên chuẩn bị trực tiếp sinh mổ. Hắc Long Bá chờ đến phát cuồng, nhưng lại không nghĩ tới sinh rất thuận lợi. Bác sĩ rất vui vẻ, Hắc Long Bá rất vui vẻ, Bạch Thanh Thủy cũng rất vui vẻ. Bé cưng là bé trai, sinh ra rất khỏe mạnh, cũng rất thuận lợi, bác sĩ vui mừng nói trừ bỏ phát triển hơi lớn thứ khác không có vấn đề gì, nhưng Hắc Long Bá cảm thấy bọn họ sinh một tên tiểu hỗn đản.

Bé cưng giao cho dì bảo mẫu được mời đến, Hắc Long Bá bồi Bạch Thanh Thủy. Một lát sau Bạch Thanh Thủy tỉnh lại, nhìn Hắc Long Bá cười.

Hắc Long Bá xem sắc mặt khá tốt của cậu, rốt cuộc cũng yên tâm, hỏi, “Cảm giác thế nào?”

Bạch Thanh Thủy yếu ớt nằm trên giường, đôi mắt mở rất lớn, nhìn Hắc Long Bá nói, “Khá tốt”. Sau đó khóe miệng cong lên, ánh mắt vui vẻ nói, “Bé cưng cuối cùng cũng ra ngoài, em thật sự cảm thấy khá hơn nhiều. Bé cưng đâu? Cho em xem một chút….”

Hắc Long Bá nhanh chóng chạy đi ôm bé cưng lại đây, nói, “Cực kỳ lớn, nhưng mà rất xấu.”

Bạch Thanh Thủy trừng hắn, nói, “Có ai nói bé cưng của mình xấu sao?”

Bạch Thanh Thủy nằm viện một tuần, sau đó theo lão công với con trai về nhà. Sau khi Bạch Thanh Thủy về nhà phải dưỡng thương, Hắc Long Bá muốn bồi bên cạnh Bạch Thanh Thủy nhưng công việc lại nhiều, vì thế phải mướn dì chăm sóc. Lúc Bạch Thanh Thủy ở cữ xong, trong nhà dì bảo mẫu có chút chuyện, xin nghỉ, Bạch Thanh Thủy nghĩ bản thân đã ở cữ xong cũng không còn việc gì nữa, nên đồng ý cho dì nghỉ, lôi kéo Hắc Long Bá cùng chiếu cố bé cưng.

Kết quả khi đổi tã Bạch Thanh Thủy hết hồn, con trai căn bản không có tiểu chít chít, tưởng tượng đến thân thể của mình, Bạch Thanh Thủy quả thực sắp bị hù chết, cậu chạy đi kêu Hắc Long Bá, “Hắc Long Bá! Hắc Long Bá! Anh lại đây! Anh mau nhìn con trai!”

Hắc Long Bá nhanh chóng chạy lại, ôm Bạch Thanh Thủy, hỏi, “Thế nào?”

Bạch Thanh Thủy môi run rẩy, trong mắt chứa đầy nước, nắm lấy cánh tay Hắc Long Bá chỉ cho Hắc Long Bá xem, “Lão công…… Bé cưng không có dương vật….. Làm thế nào….. Trời ơi…….”

Hắc Long Bá nhìn con trai mình, trầm mặc một chút, nói, “Thanh Thanh, em đừng kích động, nó không phải là con trai……”

Bạch Thanh Thủy cảm thấy mình muốn chết, quát Hắc Long Bá, “Không phải con trai? Vậy con đâu? Anh trả con trai cho tôi!!!”

Hắc Long Bá ôm Bạch Thanh Thủy đang kích động vào trong ngực, nói, “Thanh Thanh, nó không phải con trai, đây là con gái a……”

Bạch Thanh Thủy lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn lại bé cưng của mình, đúng rồi, đây còn không phải là bé gái sao, sau khi mình tỉnh lại cũng không hỏi giới tính của bé cưng, trực tiếp nhận định là con trai, hai người vẫn luôn miệng gọi bé cưng bé cưng, kết quả dì bảo mẫu cũng không phát hiện có gì không đúng…. Bạch Thanh Thủy dở khóc dở cười, lúc mang thai cảm thấy có thể phát triển lớn như vậy khẳng định là con trai, trước nay cũng chưa hoài nghi qua. Bạch Thanh Thủy lại nghĩ, cứ cảm thấy không đúng, vì thế tức giận nói,” Vậy sao anh không nói cho em?“

Hắc Long Bá cười khổ một tiếng, nói, “Anh cũng cho rằng đây là con trai, phát triển lớn như vậy mà, có thể không phải con trai sao, lúc bé con sinh ra, anh cũng không hỏi, trên hộ khẩu còn ghi là con trai kìa.”

Bé cưng nằm trên giường em bé, mở to mắt nôn nóng nhìn cha mẹ, cảm giác tã dưới mông mình vẫn ướt như cũ, vì thế trung khí mười phần hét lớn một tiếng, khóc đến vang dội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.